Editor – Beta: Trân (Pudding)
–––––––––
Rời khỏi phòng sách, mấy người Trì Thành nhanh chóng quay về lầu hai.
Vốn đến vì tài sản nhưng bất thình lình xảy ra ra cái chết khủng bố như vậy khiến mọi người ám ảnh, thêm vào bóng đêm dày đặc, ở căn biệt thự ngoài ngoại ô, mọi người theo bản năng tránh xa nơi xảy ra chuyện.
Với lại quan hệ giữa mọi người không tốt, không ai tin tưởng được, đều phòng bị lẫn nhau.
Trên hành lang lầu ba, chỉ còn Trì Sơ và bốn người Sùng Lăng.
Trì Sơ nhìn quản gia đi thang máy, hơi ngẫm nghĩ đi theo.
Chờ Sùng Lăng có phản ứng cửa thang máy đã đóng lại.
Lý Hạo Dương có chút hoài nghi: “Anh ta đi đâu thế?”
Thật ra lý do Lý Hạo Dương giật mình chính là Trì Sơ quá bình tĩnh, dường như không hề sợ hãi.
Sùng Lăng cười nói: “Cậu ấy là thám tử, chắc đã thấy qua rất nhiều hiện trường án mạng giống thế này.”
“Thám tử? Tôi còn tưởng cậu ta là diễn viên hay ca sĩ gì đó chứ.” Giang Vi khá bất ngờ, cô làm việc nhiều năm gặp rất nhiều trường hợp và nhân vật, khi gặp mặt thường có thói quen đánh giá bề ngoài, hành động, khí chất để tìm cách nói chuyện thích hợp với đối phương.
Khi gặp mặt Trì Sơ ấn tượng đầu tiên về cậu chính là diện mạo và khí chất vô cùng xuất chúng, sau đó lại nghe thấy tiếng nói đặc biệt của đối phương, ngoài trừ dễ nghe, còn mang theo chút cuốn hút khó mà hình dung, giống như nói chuyện với cậu sẽ không bao giờ khiến bản thân khó chịu.
Vẻ ngoài xuất chúng xác thật rất thu hút nhưng quá xuất sắc sẽ khiến người khác ganh tị, Trì Sơ thì khác, thế mà lại khiến người khác có cảm giác thân thiết.
Nếu cẩn thận ngẫm nghĩ sẽ phát hiện, thái độ của mấy người trong biệt thự với Trì Sơ đều tạm ổn.
Đương nhiên, thân phận của cậu cũng là một phần nguyên nhân, không phải con riêng mà là cháu của người chết.
“Anh ta có mặt ở đây có hơi không ổn.” Phương Nghị ít nói, nhận xét một câu.
Sùng Lăng không nói thêm về Trì Sơ, nhìn đồng hồ nói: “Không còn sớm, mọi người quay về phòng đi.”
Vẻ mặt Giang Vi rất gấp gáp: “Khoan đã! Chúng tôi nên chú ý điều gì? Đêm nay nhất định phải ở trong phòng sao? Thứ đã giết Trì Bồi Lý có khi nào lại giết người khác tiếp không?”
Sùng Lăng có thể hiểu tâm trạng của bọn họ nhưng vẫn phải làm rõ: “Quả thật tôi tham gia nhiều hơn mọi người hai ải trò chơi, nhưng ở đây không có đội trưởng, mọi người đều là đồng đội tương trợ lẫn nhau, không nên ký thác hết hy vọng lên người khác.”
Giang Vi có chút xấu hổ, tích cách của cô có hơi mạnh mẽ, nhưng trò chơi thì khác, gặp được người chơi có kinh nghiệm tính tình lại tốt khó trách sẽ sinh ra tâm lý ỷ lại.
“Xin lỗi, chỉ do tôi hơi căng thẳng.
Ba đứa tôi đều là người mới không đủ kinh nghiệm, trước mắt vẫn không biết nên chú ý cái gì.” Giang Vi rất biết cách lợi dụng ưu thế của bản thân.
Cô là người con gái duy nhất, thẳng thắn nói lời xin lỗi có thể lấy lại không ít hình tượng.
Sùng Lăng không có ý so đo, vừa rồi chỉ muốn nhắc nhở.
“Ban đêm là nguy hiểm nhất, từ những thông tin trước mắt thu thập được tôi đưa ra hai đề nghị: Một, đêm nay tốt nhất nên ở trong phòng của mình, cố gắng đừng ra ngoài cho đến khi nào trời sáng; Hai, đừng lấy bất kỳ vật gì trong biệt thự, tất cả những thứ này đều thuộc về Trì Bồi Luân sẽ làm ông ấy tức giận.”
Nghĩ nghĩ lại bổ sung: “Nếu gặp tình huống đột nhiên phát sinh, không thể không rời khỏi phòng thì tốt nhất đừng đi một mình.”
Nghe xong, ba người thấy ổn định hơn, quay về lầu hai.
Sùng Lăng trở lại phòng, mở cửa ra để nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Nửa tiếng sau, Trì Sơ Đi lên lầu ba.
Thấy Sùng Lăng mở cửa phòng ngủ, cậu đi thẳng lại: “Chưa ngủ à?”
Trì Sơ biết Sùng Lăng đợi cậu.
Sùng Lăng làm tư thế mời, đi thằng vào vấn đề: “Cậu xuống dưới làm gì thế?”
Trì Sơ dựa vào cửa, tay cầm một ly nước ấm rót ở nhà dưới, uống hai hớp rồi nhẹ nhàng thở ra, như đánh bay hết mệt mỏi: “Chú ba có nhiều tật xấu, ngay lúc này lại ăn trộm đồ của chú hai để lại.
Bác Trương quả thật rất giận nhưng cũng rất đau lòng.
Giống như chú hai trước kia không thể nhẫn tâm được với chú ba, bác Trương ở Trì gia hai mươi ba năm, cũng xem như nhìn chú ba lớn lên sao có thể không có cảm tình?
Tôi đưa bác Trương về phòng khuyên nhủ ông ấy, thuận tiện xác nhận một sự việc, bác Trương cũng là người thực hiện di chúc.”
Sùng Lăng gật đầu, điểm này anh cũng đã đoán được: “Ông ấy vẫn luôn phối hợp với luật sự Trần, phụ trách giám sát người thừa kế trong phạm vi gần.
Tôi nghĩ, trừ việc này, chắc còn một mục đích khác.”
Khi luật sư Trần yêu cầu người thừa kế đến trước ngày 19, Sùng Lăng đã nhận ra, lấy tính không thể kháng của trò chơi, tuyệt đối sẽ không để người chơi rời khỏi biệt thự, nhất định sẽ biến biệt thự thành “đảo hoang”.
Người muốn rời khỏi chắc chắn sẽ gặp rất nhiều chuyện, cuối cùng không thể trốn thoát.
Hôm nay Trì Bồi Lý chết, mọi người chỉ hơi sợ nghĩ là do người làm.
Nhưng nếu ngày mai, ngày mốt lại xảy ra án mạng, mọi người sẽ hoàn toàn rối loạn, sẽ mặc kệ di chúc gì đó, tìm mọi cách rời khỏi căn biệt thự nguy hiểm này.
Khi đó, tình huống sẽ càng nguy hiểm càng khó khống chế.
Cho nên trước khi mọi chuyện trở nên hỗn loạn, Sùng Lăng phải tìm ra ra điều kiện giết chóc.
Trì Sơ không biết suy nghĩ của anh nhưng cũng đoán được vài phần, cậu lại nhắc đến vấn đề khác: “Tôi thấy, hình như bác Trương đã tìm được hung thủ.”
“Sao?” Sùng Lăng không hiểu.
“Không phải anh từng hỏi tôi chú hai chết như thế nào sao?” Trì Sơ cười cười, trên gương mặt như có vầng sáng tỏa ra, đánh sâu vào thị giác của Sùng Lăng: “Tôi nghĩ đến quy định kỳ lạ của bản di chúc, có lẽ cái chết của chú hai có nội tình khác.
Thử nghĩ xem, nếu di chúc không phải kêu gọi mười người thừa kế mà là mười kẻ đáng nghi thì sao? Ừ, cũng không đúng, tôi và bốn người các anh là ngoại lệ, dù có quan hệ máu mủ nhưng chưa bao giờ ở chung với chú hai, có bao nhiêu tình cảm chứ? Hoặc có lẽ, chúng ta chỉ làm nền thôi, à, cũng có thể là chất xúc tác.”
Ví dụ như hóa giải mâu thuẫn giữa mọi người.
Sùng Lăng dời ánh mắt khỏi gương mặt của Trì Sơ, tay nâng mắt kính xua đi hình ảnh kinh diễm trong đầu.
Anh ngồi trên mép giường, hai bàn tay giao nhau, ngón trỏ tay phải gõ lên mu bàn tay bên trái, đây là thói quen khi anh