Tiêu Khải Hành ngẫm nghĩ, cũng đã được bốn năm kể từ ngày Khương Ly hầu hạ hắn đến nay.
Bốn năm, hơn một ngàn ngày.
Tiêu Khải Hành chợt nhận ra, bất tri bất giác Khương Ly đã bên cạnh hắn lâu đến vậy, lâu đến mức hắn đã quen mỗi sáng mở mắt phải thấy Khương Ly đầu tiên, cũng đã quen với việc ngày ngày Khương Ly tíu tít quấn lấy hắn không rời.
Bởi vậy nên khi Trịnh Dục ngỏ lời mượn Khương Ly, theo bản năng, hắn không hề muốn chút nào.
Đã thế Trịnh Dục còn đệm thêm mấy câu “Bảo đảm nuôi trắng trẻo mập mạp”, chẳng lẽ mấy năm nay hắn bạc đãi Khương Ly rồi để cậu gầy đến vậy cơ à?
Nghĩ tới đây, Tiêu Khải Hành nhìn sang chỗ Khương Ly, thấy cậu không biểu lộ cảm xúc như thể không hứng thú với đề nghị của Trịnh Dục.
Vạy mới khiến tâm trạng Tiêu Khải Hành khá hơn chút, nhưng Trịnh Dục vẫn chưa từ bỏ: “Hay là vậy đi, huynh đưa cậu ấy cho ta rồi ta tặng lại hai thuộc hạ giỏi giang sang, được không?”
Nghe thấy chữ “đưa”, Tiêu Khải Hành bất giác cau mày, Trịnh Dục nói như vậy chẳng khác nào coi Khương Ly như một món hàng, thích lấy thì lấy, thích vứt thì vứt.
Quả thực với thời xưa mà nói, hạ nhân không hề có nhân quyền, chỉ cần chủ vui thì có ném đi đâu cũng phải chịu.
Nhưng hôm nay là Khương Ly, không hiểu sao Tiêu Khải Hành lại thấy khó chịu, hắn trầm mặt: “Không.”
Trịnh Dục tưởng hắn thấy ít, thương lượng lên: “Vậy ba người nhé? Ba đổi một, huynh lời rồi đó.”
“Đã bảo không cần.” Tiêu Khải Hành đáp: “Thu cái mơ mộng hão huyền ấy lại đi.”
“Ta nói này, huynh đừng có từ chối nhanh vậy chứ, chúng ta phải hỏi Khương Ly xem cậu ấy có đồng ý không đã.” Trịnh Dục nhất định phải giành Khương Ly về, kiếm mãi mới thấy người có tay nghề hợp nịnh miệng như vậy, dễ gì gã bỏ qua: “Khương Ly, nghe này, nếu ngươi theo ta, ngay tức khắc ngươi có thể xuất cung nhìn xem bên ngoài có bao điều thú vị, chẳng cần ngày ngày lủi thủi ở cái điện Thanh Hòa nhàm chán này nữa.
Ngươi nói coi có thích không?”
Trịnh Dục nói khiến Tiêu Khải Hành nhớ tới một chuyện.
Mấy năm nay hắn bị giam lỏng trong điện, Khương Ly cũng vẫn kề bên, cả ngày ngoại trừ hầu hạ hắn thì là đọc sách luyện chữ, luyện kiếm đánh đàn.
Hẳn cậu ấy cũng đã sớm chán ghét vòng lặp tẻ nhạt này, vốn Khương Ly là một người nhiệt huyết nghịch ngợm kia mà.
Nghĩ thầm là thế nhưng Tiêu Khải Hành vẫn muốn nghe câu trả lời của Khương Ly.
Thấy hai người chăm chăm nhìn mình, Khương Ly mỉm cười, không kiêu ngạo cũng chẳng nịnh bợ mà đáp: “Cảm ơn tiểu hầu gia trọng dụng, là vinh hạnh của Khương Ly.”
Cậu nói tới đây rồi cố ý dừng lại vài nhịp, đúng như dự đoán, hai người đều thay đổi thái độ, một vui một buồn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hahaha khéo mồm khéo miệng!” Trịnh Dục cười ha hả, có vẻ rất vui với câu trả lời của cậu: “Chủ yếu là đồ ăn ngươi nấu quá ngon, ngoại trừ mỹ thực với rượu ngon thì ta chẳng có hứng thú với bất kỳ thứ khác.”
Đáy mắt Tiêu Khải Hành chợt lóe lên tia sát khí, nhớ lời thề đêm giao thừa năm đó của Khương Ly với mình, hắn chợt cảm thấy châm chọc biết bao.
Năm đó hắn đã định đưa Khương Ly ra khỏi cung, chính cậu muốn ở lại bên cạnh hắn, giờ thì lại muốn theo người khác rời đi, thật buồn cười, thật mỉa mai.
Có điều Tiêu Khải Hành hắn há lại là kẻ để người ta trêu đùa bỡn cợt ư? Muốn chạy cũng phải hỏi xem hắn có đồng ý hay không đã!
Khương Ly biết Tiêu Khải Hành khó chịu, cậu thầm cười vui vẻ, đúng thật cho dù tới thế giới nào, dung mạo có thay đổi ra sao thì người ấy vẫn là người ấy, vẫn là người cậu yêu nhất.
Biết nếu tiếp tục cợt nhả thì đối phương sẽ tức giận, cậu mau chóng tiếp lời: “Nếu tiểu hầu gia thích rượu, đúng lúc nô tài có trồng nho, chờ cây kết trái sẽ ủ rượu tới dâng ngài một bình nhé.”
“Ngươi biết ủ rượu nữa cơ à? Giỏi quá, cơ mà một bình không đủ, hai bình đi.
.
.
Khoan đã!”
Nhắc tới ủ rượu, hai mắt Trịnh Dục lập tức tỏa sáng, nghĩ thầm tay nghề nấu ăn của Khương Ly xuất sắc tới vậy, rượu cậu ấy ủ cũng chẳng kém cạnh.
Đang vui vẻ hào hứng, nhưng nói tới đây gã mới nhận ra cậu có ý gì.
Tháng bảy mới tới vụ nho chín, nay mới tháng ba, Khương Ly nói muốn chăm nho rồi hái ủ rượu là đang từ chối lời mời của gã, chọn ở lại điện Thanh Hòa.
Trịnh Dục mau chóng nhận ra: “Ngươi là đang từ chối ta?”
Khương Ly cười nói: “Có lời khen của tiểu hầu gia là vinh hạnh của nô tài.
Nhưng nô tài chịu ơn của điện hạ, đã thề rằng cả đời này là người của điện hạ tuyệt không đi đâu, trừ phi điện hạ không cần nô tài nữa.
Mong tiểu hầu gia thứ tội cho nô tài.”
Triệu Thanh bên cạnh nghe cậu nói xong mà thầm ngưỡng mộ, khó trách Khương Ly được thái tử điện hạ thương yêu, mấy lời buồn nôn này cũng dám nói.
Nếu là y, chắc chắn không nói nổi câu nào, bảo sao không được ưu ái.
Thực ra ngay khi Khương Ly nhắc tới chuyện ủ rượu, Tiêu Khải Hành đã nhận ra ý cậu, nhưng giờ đây được nghe lời thề năm ấy thêm một lần nữa, hắn vẫn không khỏi rung động, mây mù trong lòng không đụng tự quang.
Coi như ngươi còn lương tâm, Tiêu Khải Hành thầm nghĩ.
Đúng lúc đó, hệ thống reo vang: “Chúc mừng ký chủ, độ yêu thích của nam chính tăng 5%, trước mắt đạt 35%”
Mấy năm gần đây Khương Ly vẫn luôn khống chế ổn định độ yêu thích của Tiêu Khải Hành, chưa bao giờ chủ động theo đuổi người yêu, chính vì thế nên qua bao năm vẫn chưa đột phá nổi thành tựu sơ cấp.
Nhưng giờ đây cậu đã đủ 18 tuổi, trưởng thành rồi, yêu đương được rồi.
Khương Ly bắt tay vào công cuộc theo đuổi, tuy có thể giở trò đồi bại với Tiêu Khải Hành ngay, nhưng đơn thuần là mánh khóe thôi thì vẫn chưa đủ, cậu muốn hắn cũng yêu cậu nhiều như thế.
“Ký chủ đại nhân!” Hệ thống cảm nhận được suy nghĩ của cậu: “Mong cậu làm người đi.”
Khương Ly biết hệ thống sợ phòng tối, cậu bật cười: “Yên tâm, không nhốt mày lâu đâu, tao cũng biết yêu quý người tàn tật mà.”
Người tàn tật —— Thái Tử điện hạ.
Hệ thống: “.
.
.”
“Sao mấy lời ngươi nói cứ có chỗ nào quái quái!” Trịnh Dục xoa cằm, thoạt nghe đúng bài cung nhân bày tỏ lòng trung thành với chủ rồi, nhưng ngẫm lại vẫn có gì đó sai sai, đúng thì vẫn đúng nhưng bất thường lắm.
Trịnh Dục cũng chẳng để ý quá lâu, không nghĩ ra thì thôi, chỉ tiếc nuối nói: “Tiếc thật, mà thôi không sao, ta chủ động sang ăn ké cũng được.”
Khương Ly thực sự rất bội phục chấp nhất ăn ké từ đời này sang kiếp khác của Trịnh Dục, ba thế giới mà vẫn chưa ngán.
Mỗi một thế giới đều được gặp lại những người cậu yêu quý nhất, Khương Ly thực sự rất vui.
Tiêu Khải Hành để Trịnh Dục tới ăn ké cũng chẳng sao, nhưng hắn vẫn bất mãn, cau mày nói: “Huynh tới ăn ké, nhưng cô đồng ý chưa?”
“Chẳng lẽ tình anh em mấy chục năm nay của chúng ta mà một bữa cơm huynh cũng tiếc ư?” Trịnh Dục ngỡ ngàng, bỗng đâu móc ra một tập thư lắc lắc trước mặt hắn: “Huynh nhìn xem đây là cái gì? Minh chứng cho tình đồng chí của chúng ta đấy, đến vậy rồi mà một bữa cơm huynh cũng tiếc ta sao?”
Trong tay Trịnh