Hai ngày sau, đoàn Tiêu Khải Hành đem theo ngân lượng tới Kế Châu cứu tế thiên tai.
Ngoại trừ vệ binh, đồng hành cùng hắn còn có Khương Ly, Triệu Thanh và Trịnh Dục.
Đoàn người rời kinh, đi được nửa ngày đường thì tới một khu rừng hoang vắng.
Trịnh Dục ghìm cương ngựa, nhìn quanh bốn phía, cao giọng hỏi: “Còn một đoạn nữa là tới trạm dịch rồi, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi chút hẵng đi.”
“Rõ!”
Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, quan binh hộ vệ đứng vây quanh xe ngân lượng đề phòng bất trắc, dù sao cũng chẳng lường trước được điều gì.
Khương Ly và Tiêu Khải Hành ngồi chung một chiếc xe ngựa, cậu cũng đồng ý với Trịnh Dục nên bảo với Tiêu Khải Hành một tiếng: “Điện hạ, mình xuống đi lại cho đỡ oải đi.”
Tiêu Khải Hành gật đầu, hai người xuống khỏi xe ngựa.
Khương Ly nhanh tay vặn ấm ước rót một chén cho hắn: “Điện hạ uống cho đỡ khát này.”
Tiêu Khải Hành nhận nước rồi nhấp hai ngụm, sau đó hắn rót nước đưa Khương Ly.
Cậu cũng uống, đang định đậy nắp lại thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng xé gió vụt tới, mới quay đầu đã thấy một mũi tên đang phóng thẳng tới chỗ Tiêu Khải Hành!
“Điện hạ cẩn thận!”
Khương Ly đẩy Tiêu Khải Hành tránh màn tên dày đặc, thanh kiếm bên hông nháy mắt rút khỏi vỏ, tia sáng bạc lóe giữa không trung thành công chặt đứt hàng tên kế tiếp phóng tới.
“Có thích khách! Bảo vệ điện hạ! Bảo vệ ngân khố!” Quan binh đồng loạt rút kiếm, quát lớn ra lệnh.
Đáng lẽ cánh rừng tĩnh lặng chỉ có tiếng xào xạc của lá khô, nhưng giờ đây sự yên bình đó lại bị đám người áo đen xông tới phả vỡ.
Chúng chia thành hai ngả, một nhắm vào Tiêu Khải Hành, hai nhắm vào đoàn ngân lượng!
Khương Ly chờ chúng đã lâu, thấy người xông tới, cậu không lùi bước mà trực tiếp xông lên, vung kiếm dứt khoát chém đứt cánh tay tên gần nhất, chơi đến là vui vẻ.
Tiêu Khải Hành: “.
.
.”
Biết Khương Ly rất chăm luyện kiếm, cũng biết võ công cậu không tồi, nhưng hắn không ngờ lối đánh của Khương Ly lại đơn giản tới mức tàn bạo đến vậy, rõ ràng lúc múa kiếm tao nhã thoát tục lắm cơ mà!
Trong nhận thức của Tiêu Khải Hành, cả ngày Khương Ly chỉ quanh quẩn bên hắn, chưa từng có cơ hội tham chiến thì sao có thể lành nghề đến vậy, hoàn toàn không nhìn ra đây là một tay mơ lần đầu tham gia quần chiến! Đáng lẽ kinh nghiệm thực chiến của Khương Ly phải là số 0 mới đúng, nhưng người trước mắt hắn đang chiến đấu vô cùng thuần thục, kiếm múa tới đâu máu rơi tới đó, nơi cậu chém toàn tử huyệt, rõ ràng đây là một chiến binh thân kinh bách chiến!
Có điều với tình huống trước mắt thì Tiêu Khải Hành không có nhiều thời gian để thắc mắc tới vậy, thậm chí hắn cảm thấy thế cũng khá tốt vì Khương Ly sẽ có năng lực tự bảo vệ chính mình, cho nên hắn cũng mau chóng rút kiếm tham gia hỗn chiến.
Gần đó là Triệu Thanh và Trịnh Dục hăng máu vung đao chém quân địch với khí thế không chùn bước.
Quan binh theo đoàn chuyến này do đích thân Trịnh Dục chọn, trong đó không ít người là thân tín từ ải Tích Dương theo gã về.
Quanh năm lăn lê nơi sa trường đã luyện cho họ một trái tim quả cảm, ai nấy đều có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, gần như thân kinh bách chiến không gì cản nổi, chẳng bao lâu đã giải quyết xong đám thích khách kia.
“Để lại người sống!” Tiêu Khải Hành nhanh tay khống chế một người đang định tự sát, đồng thời cũng ra lệnh cho phe mình giữ phạm nhân.
Đám thích khách tổng cộng có hai mươi người, cuối cùng chỉ còn hai tên sống sót.
Khương Ly tới bóp cằm một tên bắt nó ngẩng đầu, lạnh lùng quát: “Nói, ai phái các ngươi tới!?”
Đối phương quay đầu đi không hé răng, hiển nhiên không muốn phối hợp.
Triệu Thanh tiến tới: “Để ta.”
“Không cần không cần, chuyện này nghề của ta, cứ yên tâm.” Khương Ly xua tay, lại cắm phựt trường kiếm sang bên cạnh, tự tin nói.
Mọi người chỉ thấy Khương Ly móc đâu ra con dao găm nhỏ, lưỡi dao vung lên cắt đứt đai lưng của tên áo đen, cậu gảy lưỡi dao tính tụt quần đối phương xuống.
Tiêu Khải Hành thấy thế, sầm mặt nói: “Khương Ly, em định làm gì?”
Khương Ly dừng động tác trong tay, vô tội nói: “Nếu nó không khai, em nghĩ giữ thứ này lại cũng vô dụng, chi bằng thiến luôn đi cho gọn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói rồi Khương Ly lưu loát vung tay, dao găm cắt thủng mảng quần đối phương, lưỡi dao thu về còn mang theo vài tia máu tươi tung tóe.
Tiêu Khải Hành: “.
.
.”
Triệu Thanh: “.
.
.”
Trịnh Dục: “.
.
.”
Quan binh hộ vệ: “.
.
.”
Tất cả bắt đầu hoang mang, không khai thì liên quan gì tới việc thiến thứ đó? Không phải nên cắt lưỡi ư? Hay xưa nay bọn hắn không biết cách dùng hình, có cần tới mức cắt luôn vốn gốc con nhà người ta không?
Khương Ly khống chế lực cắt rất tốt, dao găm chỉ làm xước xát xíu da của tên áo đen mà thôi, nhưng do bộ phận nào đó quá mẫn cảm nên cảm giác đau buốt dường như được phóng đại lên gấp mấy lần.
Tên áo đen không chịu nổi, hai mắt trợn trừng vùng vẫy thét lớn, nhưng giờ đang bị bịt miệng nên chỉ có thể thét lên vài tiếng : “A a a.
.
.” vô nghĩa.
Dừng tay, ta không muốn thành thái giám! ! ! ! ! ! !
“Ta biết ngươi không sợ chết!” Khương Ly cười nói, đoạn cầm dao găm vỗ vỗ lên mặt nó: “Yên tâm, không để ngươi chết dễ dàng vậy đâu.”
Tên áo đen: “A a a! !” Ta sợ ngươi!
“Đừng phấn khích vậy chứ, yên tâm, ta cũng là người từng trải.” Khương Ly vung vẩy dao găm giữa chân tên áo đen như thể tìm điểm cắt thế nào cho một phát đứt luôn: “Vừa rồi chỉ là món khai vị thôi, giờ ta hứa một phát đứt luôn nè, nhất ngươi nhá!”
Mọi người xung quanh: “.
.
.”
“Nhớ này, sau khi nó đứt, ngươi cần nằm trên giường mười ngày nửa tháng chờ cho miệng vết thương khép lại, đó là một quá trình khá đau đớn.
.
.”
Khương Ly nói tới đây, ánh mắt lặng băng, đột nhiên vung tay lên, nhắm ngay đũng quần đối phương chém mạnh xuống.
Dao găm lóe lên ánh sáng màu bạc cắt nát lớp quần ngoài, dây thần kinh tên áo đen như muốn đứt phựt, tuyệt vọng gào thét “A a a” như muốn xé toạc cổ họng.
“Rầm ——”
Tên áo đen đã ngã gục xuống nền đất.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Đàn chim giật mình bay khỏi cánh rừng rậm rạp.
Cảnh tượng lúc này có chút kỳ quái, trong không khí nồng nặc mùi khai nước tiểu, Tiêu Khải Hành cau mày, chán ghét nhìn tên áo đen đôi diện.
Tên áo đen đổ gục xuống đất, người run như cầy sấy, lớp vải giữa háng ướt đẫm khai rình, chứng tỏ nó đã bị Khương Ly dọa tới mức tiểu ra quần.
Triệu Thanh với Trịnh Dục hoang mang nhìn nhau, cảm thấy giữa háng mình cũng đau buốt.
Cả hai không hẹn lại cùng nhìn về phía Khương Ly, người này là Khương Ly phải không? Đây là lần đầu họ gặp cậu ấy hả?
Lúc này Khương Ly đâu còn là thiếu niên thích nói thích cười mọi khi nữa, rõ ràng là một ác ma đúng nghĩa.
“Ơ, trượt tay mất rồi.” Khương Ly nói đầy tiếc rẻ, ngón tay xinh đẹp vung vẩy dao găm, hỏi: “Giờ có khai không?”
Tên áo đen nghe vậy không ngừng gật đầu, Khương Ly nới vải buộc miệng sao cho nó có thể khai mà không thể cắn lưỡi tự sát.
“Là.
.
.
là Lục.
.
.
Lục hoàng tử!”
Tên áo đen sợ hãi tới mức cho nói cũng không thể nói lưu loát, chỉ sợ Khương Ly điên lên chạy tới thiến thì nó chạy bằng trời.
Thử hỏi với một người đàn ông bình thường, còn chuyện gì đáng sợ hơn bị thiến nữa chứ!?
Khương Ly nhận được đáp án vừa ý, cậu mỉm cười, đột nhiên dùng sức, chỉ nghe “Rắc” một tiếng, hàm tên áo đen đã vỡ nát.
Xong xuôi, cậu vẫy tay với hai quan binh gần đó, nói: “Đến lượt các ngươi rồi đó.”
Hai quan binh nhìn nhau, run rẩy hô: “.
.
.
Rõ.”
Khương Ly ném con dao găm cho một quan binh gần đó để đối phương rửa sạch giúp cậu, sau đó xoa xoa tay đi tới chỗ Tiêu Khải Hành.
Mới đi được hai bước đã thấy đám Tiêu Khải Hành im lặng nhìn cậu, ai ai cũng câm nín không nói nên lời.
“Sao thế?” Khương Ly ngơ ngác hỏi: “Sao nhìn ta thấy ghê vậy? Trên mặt ta có cái gì bất thường à?”
Ba người nghĩ thầm, đương nhiên là bất thường! !
“Không.” Tiêu Khải Hành là người đầu tiên đáp cậu, hắn nhặt ấm nước đánh rơi lúc đánh nhau ban nãy lên, kéo Khương Ly qua cẩn thận kỳ cọ tay cậu: “Bẩn.”
Một tay Tiêu Khải Hành đổ nước, tay kia nắm tay Khương Ly kỳ cọ từng chút một, mày cau chặt.
Hiển nhiên là hắn không thích chuyện Khương Ly phải đích thân xử lý tên áo đen kia chút nào, bẩn tay cậu.
“Em không đụng tay đâu.” Khương Ly cười nói.
Tiêu Khải Hành không nói gì, chỉ lặng lẽ rửa tay cho cậu.
Hành động giữa hai người lúc này quá mức thân mật khiến Khương Ly cảm nhận có hai ánh mắt đang trợn trừng lên nhìn về phía mình, cậu thì thầm nhắc nhở: “Điện hạ, có người đang nhìn.”
Tiêu Khải Hành nghe vậy, ngẩng đầu thấy Trịnh Dục và Triệu Thanh liếc về phía này, ánh mắt hắn đầy