Không phải Tề Thụy không có một trăm vạn, mà tài khoản của anh ta chưa nạp tới mức đó.
Dù sao Tề Thụy theo làm trợ lý cho Lục Cảnh Hà, thu nhập của anh ta cao hơn các trợ lý bình thường rất nhiều, lâu dài anh ta cũng phải tích được chút của ăn của để chứ.
Có điều nghe Lục Cảnh Hà nói câu “Không phải anh vừa nói anh có tiền sao?” khiến Tề Thụy vẫn thấy chênh lệch giàu nghèo.
Đúng thật so sánh với ngài Lục mà nói, số tiền trong thẻ ngân hàng của anh ta không là gì cả.
Đối phương nói “Nạp một trăm vạn trước đã.”, chứ không phải “Nạp một trăm vạn”, hai khái niệm này khác nhau rất lớn.
Có lẽ người ngoài không biết chứ trợ lý như Tề Thụy biết rất rõ ngài Lục có bao nhiêu tiền, số tài khoản ngài ấy sở hữu nhiều tới mức không tưởng tượng nổi.
“Xin lỗi ngài Lục.” Tề Thụy bất đắc dĩ day trán: “Tài khoản hiện tại của tôi chưa nạp đủ tiền, chờ chút nữa tôi xuống núi sẽ đi chuyển ngay cho ngài ạ.”
“Không vội.” Lục Cảnh Hà mở ngăn kéo lấy một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tề Thụy: “Anh giúp tôi mở một tài khoản đi, Alipay nữa.”
Lục Cảnh Hà nghĩ cứ để Tề Thụy nạp thay mãi cũng không tiện, cứ tự mình mở một tài khoản vẫn hơn.
Tề Thụy nhìn thẻ ngân hàng trong tay, chắc hẳn ngài Lục đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi: “Vâng, trước tiên tôi cứ nạp cho ngài một ít đã nhé? Không tới một trăm vạn nhưng mười vạn thì vẫn đủ đấy ạ.”
Lục Cảnh Hà gật đầu: “Cảm ơn.”
“Ngài đừng khách khí.” Tề Thụy vội đáp, trong ấn tượng của anh ta, ngài Lục vẫn luôn là như thế, nói chuyện với ai cũng lễ độ đúng mực.
Cho dù nói chuyện với Tề Thụy hay với dì Lan thì Lục Cảnh Hà vẫn rất tử tế, thế nên anh ta không bao giờ sợ mình bị sếp mắng mỏ.
Ra khỏi phòng sách, Tề Thụy quay đầu nhìn thoáng qua, nghĩ thầm anh ta thật may mắn khi được theo một người sếp tốt.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.
.
.
.
.
Bên kia, Khương Ly đăng ký một tài khoản Weibo mới, đăng nhạc phổ Tích Dương Tụng lên, sau đó ra cửa tới bưu điện gửi ba bộ đề cho người xem may mắn đi.
Ba bộ đề này cậu mua từ cửa hàng hệ thống.
Một tệp đề chỉ bọc trong phong bì trắng, bên ngoài ngoại trừ năm và cấp học thì chẳng có thông tin xuất bản hay tin tức gì, nhưng thật sự nội dung bên trong lại vô cùng hữu dụng.
Gửi đồ xong, Khương Ly định đi tới chợ hoa mua vài chậu cây về trồng trong nhà cho mát mẻ.
Giờ nơi cậu ở không quá rộng rãi nhưng lại sở hữu một ban công vô cùng sáng sủa, có thể trồng chút hoa cỏ linh tinh ở đó, kệ trồng hoa cậu đặt trên mạng cũng vừa kịp tới rồi.
Thành phố T có bốn chợ hoa, nhưng chợ được coi là gần nhất vẫn rất xa với chỗ cậu ở, Khương Ly phải đi liền hai tuyến xe bus mới tới nơi.
Chợ hoa rất rộng, bày bán đủ loại hoa cỏ, chim muông, Khương Ly mua mấy chậu xương rồng, cây trầu bà và một vài loại hoa cho dễ nuôi.
Ban công khá lớn, giá gỗ khoảng sáu tầng nên Khương Ly mua rất nhiều cây, cậu chọn xong thì thanh toán và hẹn chủ tiệm mai vận chuyển tới tận nhà cho cậu.
Rời khỏi chợ hoa, Khương Ly lại bắt xe tới trung tâm mua sắm mua chút đồ làm bếp và thức ăn về nấu.
Biết khu phố Khương Ly ở có rất nhiều quán xá, nhưng cậu đã quen với việc tự mình nấu nướng rồi, có điều nhà cậu không có dụng cụ làm bếp gi hết, vẫn phải đi mua một chuyến.
Xe bus dừng tại trạm, rất may đối diện có một ngân hàng.
Khương Ly băng qua đường, tới ngân hàng rút chút tiền cho tiện tiêu pha.
Thẻ ngân hàng vốn bị khóa đã có thể sử dụng, nghe mẹ Khương kể cha Khương nguôi giận phần nào rồi, còn tính hai ngày tới thăm cậu một chuyến.
Khương Ly thấy nguyên chủ thực sự rất may mắn khi có cha mẹ toàn tâm toàn ý yêu thương mình đến vậy, chỉ tiếc phúc phận cậu ấy mỏng.
Rút tiền xong Khương Ly liền tới trung tâm mua sắm, đi thẳng tới khu bán đồ làm bếp rồi kêu người ta mai vận chuyển tới tận nhà.
Thật ra Khương Ly hoàn toàn có thể đặt hàng online, có điều hiện tại cậu không phải đi học đi làm gì hết, suốt ngày ở nhà mãi cũng chán, thế nên ra ngoài mua sắm cũng là một cách để bản thân khuây khỏa.
Khương Ly đi từ giữa trưa tới tận sáu giờ chiều, đúng lúc tới giờ ăn cơm tối
“Tiểu Khả Ái, đêm nay chúng ta ăn gì?” Khương Ly chậm rãi đi dạo, thầm hỏi hệ thống.
“À.
.
.” Hệ thống nghĩ ngợi: “Trong sách hướng dẫn nấu ăn ký chủ đọc hôm qua có đề cử món tiểu long bao và bún huyết vịt khá ổn, cậu có thể thử đó.”
“Được nha.” Khương Ly đáp, trong khi rảnh không có việc gì làm, cậu thường xem sách dạy nấu ăn, sau đó đi nếm thử, nếu có thời gian thì mày mò nấu.
Nhờ hệ thống dò đường, Khương Ly tìm được một chỗ bán gần, chỉ mất vài phút đã tới nơi.
Là một tiệm bánh bao trong hẻm nhỏ.
Đó là một cửa tiệm nhỏ không quá nổi bật, trên có đề mấy chữ “Tiểu Long Bao nhà họ Giang”.
Mặt tiền cửa tiệm không lớn, thoạt nhìn có hơi cũ kỹ nhưng khá đông người xếp hàng, từ cửa kính nhìn vào cũng thấy dãy bàn đơn sơ kê ngay đó cũng ngồi kín người
Mới tới gần Khương Ly đã ngửi thấy một hương thơm hấp dẫn, khi ông chủ mở nồi hấp để lấy bánh bao, hương thơm càng nồng hơn khiến người ta đói càng thêm đói.
Phía trước ước chừng có khoảng hai mươi người nữa đang xếp hàng, vì quá đông nên bánh bao không đủ để bán, tất cả phải chờ sau bếp mang ra mẻ mới.
Khương Ly ăn bữa trưa hơi muộn nên cũng không đói, cậu vừa chờ đợi vừa nói chuyện với hệ thống và chơi điện thoại cho đỡ chán.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, người vãn dần, chỉ còn bốn, năm người xếp hàng trước Khương Ly.
Bỗng dưng phía trước có tiếng ồn ào truyền tới.
Khương Ly cất điện thoại, rướn người lên nhìn, phát hiện không biết từ bao giờ có hai người đàn ông cao lớn tới chen hàng, xô đẩy khách trước đó sang bên nên xảy ra gây gổ.
Khách chờ ở đây đã khá lâu, đương nhiên không thể chấp nhận nổi hành vi chen hàng thế này, lập tức có người lên tiếng chỉ trích: “Sao hai anh lại chen hàng ngang ngược thế?”
“Đúng thế! Tất cả đều đang chờ đợi, hai người dựa vào cái gì mà dám chen hàng chứ!?”
Một người đàn ông chen hàng quay đầu, hung hăng quát lớn: “Chúng mày quan tâm chó gì? Ông thích chen thì chen, không muốn phiền phức thì bớt xen vào chuyện người khác đi!”
Vóc người tên này rất cao, chơi nguyên cây đen bó sát khoe cơ bắp, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
Người bên cạnh tuy không cao to bằng nhưng hình thể khá cường tráng, trên tay còn xăm một mảng đen xì trông vô cùng dữ tợn, vừa nhìn đã biết hai người này không dễ chọc.
Nghe tên đó quát, mấy vị khách vừa lên tiếng chỉ trích vừa rồi im lặng ngay, tránh chọc phải phiền phức.
Giờ thời sự hay đưa tin người hăng hái làm việc nghĩa hoặc lên tiếng vì lẽ phải sau sẽ bị chúng nó tìm tới trả thù đó thôi? Trước còn có tin một nữ khách hàng vì mắng một tên chen hàng mà bị nó tạt luôn bát canh cho bỏng khắp người, thế thì còn ai dám nữa?
Xã hội rối ren, không ai muốn mạo hiểm nên họ thầm nhủ dù sao cũng đã đợi lâu vậy rồi, chờ thêm chút nữa cũng không sao.
Ngay cả chủ tiệm cũng không dám lên tiếng, cửa hàng nhỏ không dám gây sự với ai, chỉ lên tiếng hỏi hai người đó muốn gì.
Bỗng dưng xuất hiện một vị khách không nghĩ vậy.
Đó là một ông lão tóc hoa râm hơn sáu mươi tuổi, ăn mặc chỉnh tề, nghiêm túc quát hai tên kia: “Hai anh thanh niên trẻ này, xếp hàng là đạo đức cơ bản của mỗi người, nếu hai người có việc gấp tôi có thể hiểu, nhưng hai người đâu thể chẳng nói chẳng rằng gì mà chen hàng vô lý như thế.”
Tên chen hàng thấp người hơn mất kiên nhẫn liếc ông một cái: “Ông già kia, ông lắm mồm cái gì? Tôi chen hàng liên quan chó gì đến ông?”
Tên còn lại nói với chủ tiệm: “Cho tôi hai phần bánh, gói mang về.”
Hiện tại chỉ còn hai phần bánh cuối cùng, phải mấy phút nữa phòng bếp mới mang mẻ bánh mới ra.
Ông lão thấy vậy cau mày nói: “Logic của hai anh thế là không đúng nhé, theo thứ tự xếp hàng thì phần bánh bao này là của tôi mới phải, sao các anh nói tôi không liên quan? Mời hai anh xuống xếp hàng ngay.”
Nói rồi ông duỗi tay làm tư thế mời.
Hai người đàn ông hung dữ kênh kiệu, có lẽ ngày thường hoành hành ngang ngược đã quen, nghe thấy có ông già đột nhiên tới giảng đạo lý, một trong hai thấy phiền, giơ tay đẩy mạnh ông ra: “Cút ngay, lão biến ra chỗ khác mà lải nhải, đừng có ở đây lắm lời.”
Tên đó cao to đương nhiên sức lực không nhỏ, ông lảo đảo sắp ngã, đột nhiên được ai đó phía sau đỡ lấy.
“Ông ơi, ông cẩn thận kẻo ngã ạ.” Một thanh niên trẻ tuổi lên tiếng.
Ông đứng vững rồi quay đầu lại nhìn, thấy người đỡ mình là một thiếu niên thanh tú, thế nên vội vàng nói: “Cảm ơn con nhé.”
“Đừng khách khí ạ.” Khương Ly đáp.
Tên đẩy ông lão chẳng thèm để ý ông có ngã hay không, duỗi tay giật lấy túi banh bao kia.
Khương Ly chẳng buồn quan tâm phe đối phương có hai người, cậu lại gần giật lấy một túi rồi đưa cho ông lão: “Ông ơi, bánh bao của ông đây ạ.”
Ông lão sửng sốt: “Bạn nhỏ, cậu.
.
.”
“Không phải ông đợi lâu lắm rồi sao? Đây, phần của ông đây.” Khương Ly cười nói, lại đưa bánh bao cho ông.
Ông lão chưa kịp nhận thì tên kia lao tới, sầm mặt nói: “Nhãi ranh, mày muốn gì!? Trả đồ cho tao.”
Nói rồi muốn giật lấy hộp đồ ăn trong tay Khương Ly, cậu tránh sang một bên, đấm mạnh vào bụng đối phương rồi trở mình bẻ ngoặt tay tên đó ra sau, lên tiếng hỏi: “Vừa rồi mày dùng cái tay này đẩy ông ấy phải không?”
Tên đàn ông bị Khương Ly bẻ tay oằn cả người xuống, nhưng cái họng lại ngang ngược không phục: “Mẹ kiếp mày bỏ tay ra cho ông, nhãi ranh, mày.
.
.”
Lực tay Khương Ly đè xuống càng mạnh thêm, xương người đàn