Tề Thụy mua cho Lục Cảnh Hà một chiếc điện thoại thông minh mới, cài sẵn WeChat và P trạm luôn cho tiện.
Không chỉ có vậy, Tề Thụy còn tận tâm lập tài khoản WeChat mới và kết bạn với Khương Ly luôn cho hắn.
“Có thể kết bạn ở đây.
.
.” Tề Thụy vừa thao tác vừa chỉ Lục Cảnh Hà cách làm: “Bài đăng trong vòng bạn bè ở đây, ấn chỗ này để like, phần này để đăng bình luận.
.
.”
Lục Cảnh Hà xem thật kỹ, nhận lấy điện thoại tự thao tác về phần thêm bạn, thấy lời mời kết bạn của mình mãi chưa được Khương Ly chấp nhận.
Tề Thụy thấy hắn cứ nhìn màn hình mãi, đành an ủi: “Có lẽ cô Khương đang bận chuyện gì đó, chờ cô ấy rảnh sẽ chấp nhận ngay thôi ạ.”
Lục Cảnh Hà gật đầu, giờ hắn mới chỉ thêm bạn đúng một người là Tề Thụy thôi.
Lúc này Lục Dữ đi từ trên lầu xuống, thấy điện thoại trên tay Lục Cảnh Hà, cậu ta ngạc nhiên hỏi: “Ô, anh chịu đổi điện thoại mới rồi à?”
“Ừ.” Lục Cảnh Hà đáp lời, ngẩng đầu nhìn Lục Dữ: “Cha đâu?”
“Trên tầng đó, cha kêu em xuống gọi anh lên đánh cờ với ông ấy.” Lục Dữ vừa đi vừa nói, cúi đầu nhìn giao diện điện thoại, là WeChat: “Anh lập WeChat luôn rồi? Kết bạn với em đi.”
Nói rồi Lục Dữ móc điện thoại di động, mở mã QR WeChat để Lục Cảnh Hà quét.
Lục Cảnh Hà mới mày mò được cách kết bạn, hắn lôi điện thoại ra thực hành luôn, nhưng thấy thông báo hiện lên, hắn cau mày.
Lục Cảnh Hà: “Nhị gia nhà họ Lục?”
“Hehehe” Lục Dữ lúng túng gãi đầu: “Em là con thứ còn gì? Hay anh đổi tên luôn đi, Đại gia nhà họ Lục, thấy sao?”
Lục Cảnh Hà: “.
.
.”
Nick Lục Cảnh Hà dùng khá đơn giản, giống Khương Ly, hắn dùng luôn tên thật.
Nhìn cái tên kỳ cục của Lục Dữ, Lục Cảnh Hà thực sự xin kiếu.
Lục Dữ nhìn thái độ Lục Cảnh Hà là biết hắn không có hứng thú, cũng không ép buộc nữa: “Đúng rồi, anh, sao đột nhiên anh đổi điện thoại mới thế? Trước em năn nỉ anh đổi mãi mà anh có chịu đâu.”
Tề Thụy thầm than: Vì giai nhân lập WeChat đó chú em, mùa xuân của anh trai cậu tới rồi, sắp có chị dâu rồi, vui không?
“Kết bạn rồi đó.” Lục Cảnh Hà lười nói nhiều: “Lên lầu đây.”
“Đừng vội tắt máy chứ.” Lục Dữ giữ tay hắn: “Cha đang bận ghi chép gì đó rồi, chốc nữa anh lên cũng không sao, chẳng phải anh mới tải WeChat về đó ư? Em thêm anh vào nhóm chat gia đình nhé?”
Lục Cảnh Hà biết nhà mình có nhóm chat, nhưng trước đây hắn không chơi WeChat nên không để ý cho lắm, nghe Lục Dữ nói vậy thì đưa điện thoại cho cậu ta.
Lục Dữ cầm điện thoại của Lục Cảnh Hà thêm hắn vào nhóm chat, sau đó thêm bạn với cha mẹ hộ anh trai mình luôn.
Và rồi cái gì đến cũng phải đến, cuối cùng Lục Dữ nghiêm trang nói với anh trai mình: “Anh, đến lúc anh phải thực hiện quy tắc khi tham gia nhóm chat gia đình rồi.
Tuy chúng ta là người một nhà, nhưng luật vẫn là luật, không trốn được đâu.”
“Quy tắc gì?” Lục Cảnh Hà thắc mắc.
“Đây đây để em nói anh nghe.” Lục Dữ trợn mắt nói dối: “Ai dùng WeChat cũng biết người mới vào nhóm chat bắt buộc phải phát lì xì đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là lần đầu Lục Cảnh Hà dùng, đương nhiên chưa nghe quy tắc nào bao giờ, cũng không biết WeChat còn có chức năng phát lì xì, chắc Tề Thụy quên nói cho hắn biết.
Lục Cảnh Hà chưa kịp lên tiếng đã nghe Lục Dữ tiếp lời: “Anh chưa biết cách phát phải không? Để em dạy cho!”
Nói rồi Lục Dữ chọn phần phát lì xì, chọn mệnh giá.
Không hiểu sao đang thao tác, giữa chừng nhảy ra một thông báo “Chưa xác minh danh tính” đập nát mộng đẹp của cậu ta.
Lục Dữ: “.
.
.”
Lục Cảnh Hà: “? ? ?”
Tề Thụy chỉ đành ho khan một tiếng: “Thiếu gia Lục Dữ, WeChat của ngài Lục mới lập thôi, chưa dùng được nhiều vậy đâu.”
Lục Dữ đau lòng trả điện thoại cho Lục Cảnh Hà, rưng rưng nhìn hắn: “Anh, anh lên chơi cờ với cha đi, để em bình tĩnh chút đã.”
Lục Cảnh Hà thấy vẻ mặt Lục Dữ là hiểu ngay vừa rồi thằng em mình có ý định gì: “Muốn lì xì?”
Lục Dữ gật đầu như giã tỏi, ánh mắt đầy khát vọng nhìn Lục Cảnh Hà, tròng mắt cũng biến thành nhân dân tệ đến nơi rồi.
Lục Cảnh Hà đưa điện thoại cho Tề Thụy: “Giúp tôi xác minh danh tính đi.”
“Vâng.” Tề Thụy nhận điện thoại di động.
Lục Dữ nghe vậy lại bừng bừng sức sống ngay, cảm động nói: “Anh, anh làm vậy là vì em hả? Anh tốt quá đi mất.”
Ai ngờ Lục Cảnh Hà chỉ lạnh lùng nói một câu: “Nghĩ nhiều rồi.”
Lục Dữ: “.
.
.”
Tề Thụy cầm điện thoại, nhớ hành vi khen thưởng vung tiền như rác của Lục Cảnh Hà, cảm giác mình sắp được chứng kiến cơn mưa lì xì trên WeChat rồi, còn vì gì nữa, đương nhiên là vì tình yêu!
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Bên kia, sau khi giúp Khương Ly hoàn thành thủ tục đi học lại ở Thành Cao, cha Khương vẫn rất do dự.
Đương nhiên vẫn là về xu hướng tính dục của con trai, cái gai này thực sự không rút không được.
Cha Khương nhìn Khương Ly, áy náy nói: “Trước đây thái độ của cha sai rồi, không nói chuyện đàng hoàng với con là lỗi của cha, cha xin lỗi.
Nhưng tình hình của con.
.
.”
Ông lo lắng Khương Ly lại có chướng ngại tâm lý như trước đây, một lời không hợp là rời nhà trốn đi, chỉ đành cẩn thận lựa lời: “Cha hỏi bác sĩ rồi, ông ấy nói con mắc bệnh tâm.
.
. Tình hình ở đây chỉ là phương diện tâm lý của con có vấn đề, chữa được hết.
Nếu con đồng ý, về nhà với cha, cha mẹ cho con đi khám được không?”
Khương Ly biết lúc này cha Khương đang rất thận trọng lựa lời, không khỏi thương xót một phen.
Người cha trước mắt đã gần sáu mươi, dù có chăm sóc tốt cỡ nào thì mái tóc ông cũng đã điểm bạc, trên mặt hằn vô số dấu vết thời gian.
Cả đời cha Khương vất vả phấn đấu để con ông có một cuộc sống sung túc đủ đầy, gần như đặt nó trên đầu quả tim mà nuôi lớn.
Ông tự biết ông cứng nhắc và truyền thống, rõ ràng biết mình khó mà tiếp thu xu hướng tính dục mới mẻ này, nhưng vì con trai, ông vẫn quyết định dằn lòng mình xuống để thấu hiểu nó.
Cha Khương thấy Khương Ly không nói gì, cho rằng cậu từ chối đề nghị của mình, đáy mắt có chút thất vọng nhưng không hề tức giận, chỉ nói: “.
.
.
Thôi được rồi, nếu giờ con không muốn thì sau hãy thử cân nhắc, chỉ cần con đừng bỏ nhà ra đi là được.
Hôm nào mẹ con cũng lo lắng mất ngủ không yên, con về nhà với cha mẹ nhé?”
Mẹ Khương rưng rưng nước mắt, bà quay đầu gạt khóe mi.
“Con xin lỗi, con sẽ không bỏ nhà trốn đi nữa, cha mẹ yên tâm.” Khương Ly lên tiếng an ủi cha mẹ, lại nghiêm túc nói: “Có điều đồng tính luyến ái không phải loại bệnh tâm lý nào hết, nó chỉ là xu hướng tình cảm khá khác biệt mà thôi.
Con người dù nam hay nữ ai cũng có tình cảm, đó là tình cảm xuất phát từ tận trái tim, không tồn đọng vấn đề bệnh tật gì hết.
Hơn nữa vào năm 2001, trong bản báo cáo “Tiêu chuẩn chẩn đoán bệnh tâm thần Trung Quốc” được công nhận ở nước ta đã loại bỏ đồng tính luyến ái ra phân khúc bệnh, tóm lại nó không phải là một loại bệnh đâu ạ.”
“Hả?” Cha Khương bất ngờ, nghe cậu nói mà ngơ ngác một hồi, nhưng có vẻ con trai ông nói rất có lý: “Nhưng bác sĩ kia nói.
.
.”
Mẹ Khương cũng ngây ngẩn: “Đúng thế, cha mẹ đi hỏi tận nơi mà, sao không giống lời con nói chứ?”
“Cha.” Khương Ly cười hỏi: “Cha tìm lầm lang băm đấy à?
Cha Khương: “.
.
.” Hình như ông đã quá kích động mà quên mất chuyện xác minh tính đúng sai với độ uy tín của bác sĩ rồi.
Chuyện đã tới nước này, cả nhà trò chuyện tiếp thế nào được nữa.
Hai bên đều biết vấn đề này không phải một sớm một chiều có thể giải quyết, Khương Ly hy vọng cha mẹ có thể thấu hiểu và chấp nhận lựa chọn của mình, còn người làm cha mẹ như vợ chồng nhà họ Khương lại mong con trai sẽ giống như người bình thường, có một tình yêu bình thường, không bị xã hội xa lánh.
Mắt thấy đã tới giờ cơm chiều, cha Khương đề nghị tất cả ra ngoài ăn bữa cơm, dù sao suốt một tháng nay chưa cùng nhau ăn được bữa tử tế nào rồi.
Hai mẹ con không phản đối, thế nên cha Khương gọi ngay cho phía nhà hàng đặt một phòng riêng.
Trước khi ra cửa, Khương Ly cầm điện thoại di động theo, chợt thấy có thông báo của WeChat, cậu tiện tay ấn mở.
—— Lục Cảnh Hà đã gửi cho bạn lời mời kết bạn.
Thấy lời mời kết bạn của Lục Cảnh Hà, bước chân Khương Ly khựng lại, khóe môi vô thức cong lên, chấp nhận lời mời kết bạn đó.
Thấy Lục Cảnh Hà xuất hiện trong danh sách bạn bè, Khương Ly mở đoạn chat, nhắn một câu: “Chào ngài Lục.”
Cha mẹ Khương chỉ thấy Khương Ly đột nhiên đứng ngây ngẩn ở cửa không đi, chỉ chăm chú cúi đầu nhắn tin, khóe miệng còn khẽ cười như thể đang gặp chuyện gì vui vẻ lắm.
Mẹ Khương thắc mắc hỏi: “Tiểu Ly, con đứng đó làm gì? Nhanh đi ăn cơm thôi.”
“Vâng.” Khương Ly đáp lời, gửi thêm cho Lục Cảnh Hà một bức ảnh rồi cất điện thoại, theo cha mẹ Khương xuống lầu.
Dù sao WeChat đã thêm, số điện thoại đã có, không vội đi đâu hết.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tề Thụy giúp Lục Cảnh Hà xác minh danh tính, sau đó lên thư phòng trả cho hắn
Lục Cảnh Hà đang chơi cờ với cha Lục trong thư phòng, hắn chơi mà không tập trung chút nào, cứ bồn chồn không biết Khương Ly đã đồng ý kết bạn hay chưa.
Khi Tề Thụy