Khương Ly và Lục Cảnh Hà mới gặp lại nhau chưa được bao lâu, tuy hôm qua ăn cơm hắn đã nói mình từng xem livestream của cậu, nhưng sao Khương Ly nhận ra hắn giữa cả trăm vạn người trong phần bình luận cơ chứ.
Mãi đến khi thông báo vừa rồi nhảy lên thì Khương Ly mới hiểu ra mọi chuyện.
Trong lúc Khương Ly ngơ ngác nghĩ ngợi, Lục Cảnh Hà đã đi tới trước mặt cậu.
Theo bước chân hắn là hương thơm hoa cỏ tươi mát.
Một mùi hương thoang thoảng, ưu nhã theo làn gió ban mai lan tỏa khắp nơi khiến tâm trạng Khương Ly tốt càng thêm tốt.
Khương Nhu Mễ nhảy xuống khỏi tay Lục Cảnh Hà rồi sà vào lòng Khương Ly, cậu ôm lấy nó, ngẩng đầu cười với Lục Cảnh Hà.
Lục Cảnh Hà thấy cậu cười cũng cười theo, đặt bó hoa xuống trước mặt cậu: “Tôi vào rừng hái, nghĩ có lẽ cậu sẽ thích nên mang về đây.”
Loài hoa này Khương Ly không biết tên, cánh hoa trắng muốt, nhụy lại vàng nhạt na ná bách hợp, nhưng tổng thể trông cầu kỳ hơn bách hợp nhiều.
Hơn nữa loài hoa này trông vô cùng cao quý, hương thơm nhã nhặn nhưng không phô trương, trên cánh hoa còn đọng vài giọt sương sớm, phần tay áo Lục Cảnh Hà vừa ôm bó hoa cũng bị thấm ướt đôi chút.
Người nguyện leo núi sáng sớm chỉ để hái một bó hoa vì bạn, chắc hẳn yêu bạn rất nhiều.
Khương Ly đưa tay nhận lấy bó hoa, đầu ngón tay lơ đãng đụng tới bàn tay ướt sương mai của hắn, cảm giác ấy như đánh thẳng vào trái tim hai người khiến sáng hôm nay trông thư thái đến lạ.
“Cảm ơn.” Khương Ly ôm hoa cười nói: “Tôi thích lắm.”
Nhìn Khương Ly tươi cười, Lục Cảnh Hà cũng vô cùng vui sướng: “Tôi hái chúng trong núi, nếu cậu thích, ăn sáng xong tôi dẫn cậu đi nhé.”
“Dạ.” Khương Ly vui vẻ đồng ý, dọc đường lên núi chiều qua cậu đã loáng thoáng thấy phong cảnh qua khung cửa sổ, phong cảnh rất đượm lòng người, vô cùng thích hợp để dạo chơi thư giãn: “Tôi đi cắm hoa trước đã nhé, kẻo thiếu nước lại héo mất.”
“Ừm.”
Hai người tới phòng khách tìm lọ hoa, Lục Cảnh Hà hái nhiều lắm, lọ hoa phòng khách đầy rồi vẫn còn dư.
Khương Ly cầm nốt mấy cành hoa thừa về cắm trong phòng ngủ, chờ xong xuôi hai người mới xuống nhà ăn sáng.
Bữa sáng dì Lan chuẩn bị rất chu đáo, ngoại trừ cháo gà còn có bánh bao súp, sủi cảo tôm, không chỉ có vậy, sữa đậu nành bà tự tay nấu có cho thêm hạt sen và táo đỏ bóc vỏ nên vô cùng thơm.
Vị sữa thơm béo hòa lẫn vị thanh ngọt của táo đỏ và hạt sen rất dễ uống.
Núi cách nội thành khá xa, mỗi khi dì Lan rảnh rỗi là bà ra sân sau trồng chút rau dưa củ quả, Lục Cảnh Hà kêu đội làm vườn lắp đặt ống tưới tự động khắp nơi nên ngày thường bà đi tưới nước chẳng phải vất vả gì nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rau tươi tự trồng, ngay cả thịt cá cũng có người mang lên núi sẵn mỗi ngày.
Trừ việc tối phải livestream thì Khương Ly chẳng bận chuyện gì khác, thấy mỗi mình dì Lan nấu bếp, cậu đề nghị bữa tối nay cứ để cậu lo, bà và Lục Cảnh Hà chỉ việc chờ nếm thử tay nghề của cậu thôi.
Dì Lan rất kinh ngạc khi cậu biết nấu ăn, thấy Lục Cảnh Hà không phản đối thì cũng vui vẻ đồng ý.
Ăn sáng xong, Lục Cảnh Hà dắt Khương Ly ra ngoài chơi.
Khu tứ hợp viện nằm ngay lưng chừng núi, càng lên trên đường càng gập ghềnh mấp mô không hề dễ đi như đường xuống núi, có lẽ ngày thường chẳng mấy ai đi lên nên mới vậy.
Nơi Lục Cảnh Hà dẫn Khương Ly tới không quá xa, chỉ chung quanh khu tứ hợp viện thôi.
Tháng tám, tháng chín là mùa hoa quế nở, đường dẫn về tứ hợp viện trồng rợp cây quế cao lớn.
Sáng nay khi Khương Ly mở cửa sổ cũng cảm nhận được hương hoa quế thơm ngát, gió đêm mạnh nên lúc này hoa rụng kín vàng con đường.
Sắp tới nơi Lục Cảnh Hà hái hoa, tính ra hai người mất chỉ khoảng mười phút đi bộ, vừa đi vừa trò chuyện nên không hề thấy nhàm chán.
Ngay từ đầu Khương Ly vốn nghĩ Lục Cảnh Hà chỉ hái bó hoa đó từ mấy khóm hoa dại thôi, ai ngờ nguyên một cánh rừng hoa trắng muốt đập vào mắt khiến Khương Ly ngơ ngẩn cả người.
Cánh đồng hoa trước mắt vô cùng lớn, mắt nhìn không thể thấy hết đâu là tận cùng, từng bông hoa trắng muốt đua nhau nở rộ, gió thổi qua khiến chúng lượn sóng dập dờn khiến người ta phải cảm thán trước vẻ đẹp vừa thánh khiết vừa tráng lệ này.
“Thật đẹp.” Khương Ly chân thành khen, loài hoa này cậu không biết tên, cũng chẳng rõ loài gì nhưng không thể phủ nhận rằng nó rất đẹp.
Cậu cầm lòng không đặng tiến thêm hai bước rồi quỳ xuống, đưa tay khẽ chạm vào một đóa hoa.
Xúc cảm mềm mại lướt qua ngón tay, để lại sự dịu dàng và hương thơm trong trẻo không bút nào tả nổi.
Gần chỗ cậu có vài bụi hoa bị cắt, dưới đất còn dấu chân khá rõ, Khương Ly đoán đây là khóm hoa Lục Cảnh Hà hái về tặng cậu.
Nghĩ tới chuyện mới sáng sớm hắn đã vì cậu lên núi hái hoa là Khương Ly lại có cảm giác tâm hồn cậu đang rung lên từng hồi, nỗi buồn bã khi kiếp nào hắn cũng quên mất cậu bỗng chốc biến thành mây khói.
Thật ra chuyện hắn có ký ức về cậu hay không chẳng quan trọng nữa rồi, vì cậu biết dù có ra sao hắn vẫn luôn đặt cậu ngay đầu quả tim mà yêu thương.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Khương Ly càng thêm vui, cậu quay đầu nhìn người sau lưng đang chăm chú ngắm cậu rồi nở một nụ cười thật tươi.
Lục Cảnh Hà vẫn luôn ngắm Khương Ly, thấy nụ cười ấy, bỗng chốc hắn thấy chẳng còn bông hoa nào khiến hắn rung động ngoài cậu nữa.
“Chúc mừng ký chủ, độ yêu thích của nam chính tăng 12%, tổng 82%” Hệ thống lên tiếng thông báo.
Đã từ lâu Khương Ly chẳng còn để tâm tới chỉ số yêu thích gì gì đó nữa, cậu tin rằng nếu cậu cũng có thì chắc chắn nó sẽ luôn đạt 100%.
Lục Cảnh Hà tiến thêm vài bước tới cạnh Khương Ly, chậm rãi nói: “Đây là cánh đồng hoa thầy để lại cho tôi.”
“Dạ?” Khương Ly quay đầu nhìn về phía hắn.
Về bối cảnh của Lục Cảnh Hả, ngoại trừ việc hắn là một nhà thư pháp thì Khương Ly chưa biết gì hết, cũng chưa kịp biết.
Lục Cảnh Hà kể về thầy Tề, thuận đường giải thích luôn vì sao hắn lại quyết định sống ở đây.
“Giống hoa này thầy tôi đem về sau một chuyến du lịch tới trấn nhỏ xa xôi nào đó.” Lục Cảnh Hà khẽ lay một đóa hoa: “Đích thân thầy tôi vun trồng, ban đầu chỉ có một khoảnh đất nhỏ thôi, ai ngờ càng mọc càng nhiều, cuối cùng thành một biển hoa thế này.”
Thời gian dần trôi từ năm này sang tháng khác, hoa đã thành rừng nhưng thầy lại chẳng còn nữa.
Khương Ly nghiêm cẩn nghe hắn kể, ngắm nhìn biển hoa trước mắt, cậu khẽ nói: “Thầy của anh thực sự rất tuyệt.”
Lục Cảnh Hà gật đầu, đối với hắn, thầy Tề chẳng khác nào gia đình thứ hai của hắn hết.
“Đúng rồi, loài hoa này tên gì ạ?” Khương Ly thắc mắc.
Lục Cảnh Hà đáp: “Người dân xứ đó gọi hoa này là Bạch Lộ vì tới tháng chín, khi trời có sương trắng chúng sẽ héo tàn.”
Tháng tám sương về hoa nở, tháng chín sương tan úa tàn, thế nên nó tên Bạch Lộ.
Hai người dạo chơi chung quanh một vòng, Lục Cảnh Hà nói ở đây có suối nước nóng tự nhiên.
Mấy năm trước hắn thuê người dẫn mạch nước nóng ngầm dẫn thẳng tới tứ hợp viện, lại cải tạo mấy phòng thành khu suối, nếu Khương Ly thích có thể tới ngâm mình bất cứ lúc nào.
Trên núi nhiệt độ ngày đêm chênh lệch khá lớn, đêm lạnh mà có suối nước nóng ngâm thì không gì tuyệt hơn.
Khương Ly không khách khí, nhanh miệng đồng ý luôn.
Mặt trời lên ngày càng cao, đã sắp giữa trưa nên hai người về nhà ăn cơm.
Hai người mới vào nhà đã thấy dì Lan nhắc Lục Cảnh Hà rằng điện thoại hắn reo sáng giờ, là Lục Dữ gọi.
Bà thấy cậu ta gọi nhiều quá nên bắt máy hộ hắn luôn.
Lục Cảnh Hà gật đầu, hắn cũng đoán ra nguyên do nó gọi cho hắn rồi, thế nên lấy điện thoại gọi lại.
Quả đúng như hắn nghĩ, chuông mới reo một hồi đã thấy Lục Dữ hấp tấp bắt máy: “Anh, em qua chỗ anh chơi nhé?”
Lục Cảnh Hà nhìn Khương Ly đang nô đùa trong sân với Khương Nhu Mễ, lạnh lùng từ chối: “Không.”
“.
.
.” Lục Dữ quyết không khuất phục: “Em chuẩn bị quần áo xong xuôi rồi, chờ mỗi anh đồng ý thôi đó!”
Lục Cảnh Hà lời ít ý nhiều: “Anh không đồng ý.”
Lục Dữ: “.
.
.”
Lục Cảnh Hà cúp máy, Lục Dữ thực sự quá ồn ào, nếu nó tới đây thật thì lấy đâu ra thời gian cho hắn với Khương Ly ở riêng cơ chứ?
Hạ quyết tâm không cho Lục Dữ tới