Đối với chuyện Khương Ly chê hắn lãng phí ấy à, Lục Cảnh Hà hoàn toàn không thấy mình sai, đối với hắn mà nói, tiền tiêu đúng chỗ là đồng tiền khôn.
Lục Cảnh Hà đi tới, ngón tay gảy nhẹ phím đàn, ngay tức khắc âm thanh trầm bổng phát ra.
Tuy chưa đủ gộp thành một khúc nhạc nhưng chỉ vậy thôi cũng rất tuyệt rồi.
“Em thử nhé?” Hắn hỏi Khương Ly.
“Vâng.” Khương Ly gật đầu, kéo ghế ngồi xuống gảy vài nốt thử độ căng chùng của dây.
Bất kể là kết cấu hay âm điệu, cây đàn Tề Thụy mua đều đáp ứng đủ.
Đường cong thân đàn mượt mà mạnh mẽ, màu gỗ đường vân tinh tế thanh nhã, tốt hơn đàn cậu tự thuê vạn lần
Trước kia khi đi thuê đàn, Khương Ly cũng định mua cho mình một cây đàn riêng, lúc nhàn rỗi có thể lôi ra đàn một khúc, đáng tiếc lúc đó ví tiền không cho phép, thế nên cậu đành phải tạm gác lại kế hoạch.
Chẳng ngờ chưa qua bao lâu, hôm nay Lục Cảnh Hà đã tặng cậu một cây đàn mới.
Tuy cảm thấy hắn rất lãng phí nhưng không thể không thừa nhận Khương Ly rất vui khi được hắn chiều chuộng như vậy.
Khúc nhạc Khương Ly chơi tượng trưng cho lời tỏ tình ý nhị của cánh đàn ông gửi người mình yêu, tiếng đàn uyển chuyển triền miên, khuấy động trái tim người nghe với những giai điệu mãnh liệt nhưng cũng không kém phần thanh nhã, tưởng chừng dâng hiến tất cả cho người mình yêu.
Trong lúc Khương Ly đánh đàn, khóe môi cậu khẽ nhếch lên một độ cong nhàn nhạt, ngón tay bay múa trên dây đàn nhưng đôi mắt lại không dời nổi khỏi người đàn ông trước mắt, và rồi đối phương cũng chẳng khác gì cậu.
Không khí giữa hai người rất đặc thù, gần như tuyệt đối không cho phép ai xen ngang.
Tuy Tề Thụy cạnh đó không hiểu gì về đàn cổ nhưng anh ta vẫn mang mang nghe ra tâm ý của Khương Ly.
Có điều Tề Thụy cũng vô cùng tò mò, sau khi anh ta rời đi, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì mà quan hệ lại phát triển vượt thế kỷ tới mức này?
Đương nhiên, tò mò nhưng Tề Thụy không hề quên ghi âm tiếng đàn, khúc nhạc tuyệt phẩm đến vậy phải tận dụng làm nhạc chuông điện thoại chứ.
Lục Cảnh Hà chú ý tới động tác của anh ta, hắn nghiêng đầu nhìn, lên tiếng hỏi: “Trợ lý Tề, anh đang làm gì thế?”
Lục Cảnh Hà vừa lên tiếng, giọng hắn không cẩn thận cũng bị điện thoại ghi lại.
Anh ta vội vàng ấn dừng: “Tôi đang ghi âm, tiếng đàn của cậu Khương quá hay nên muốn lấy làm nhạc chuông thôi ạ.”
Lục Cảnh Hà cau mày ngay tức khắc, Tề Thụy thấy thế, thầm nghĩ “Không phải chứ, dục vọng chiếm hữu ghê gớm tới mức này cơ à? Ghi âm cũng không cho?”
Giây tiếp theo, anh ta thấy Lục Cảnh Hà đi tới bàn làm việc, cầm điện thoại lên bắt đầu quay video.
Tề Thụy: “.
.
.” Chất! Vẫn là ngài chất nhất!
Khương Ly đàn liên tiếp mấy khúc nhạc một lúc, sau khi kết thúc khúc nhạc, cậu thỏa mãn khen ngợi: “Đàn tốt.”
Lục Cảnh Hà thấy Khương Ly thích, tâm trạng cũng tốt hẳn: “Em thích là tốt rồi.”
“Đương nhiên em thích rồi.” Khương Ly cười nói, lại quay sang Tề Thụy: “Cảm ơn anh nhé trợ lý Tề.”
“Cậu đừng khách khí, là chuyện tôi nên làm.” Trợ lý Tề không dám tranh công, ngài Lục là cha mẹ là cơm áo, giờ Khương Ly là cha mẹ là cơm áo thứ hai.
Từ hai điều trên, suy ra giúp sếp chiều chuộng vợ cũng là một nhiệm vụ vô cùng quan trọng của một trợ lý chuyên nghiệp.
Vì muốn cảm ơn Tề Thụy, Khương Ly hỏi tối nay anh có muốn ở lại ăn cơm không, cậu sẽ tự tay nấu một bữa đãi anh ta.
Tất nhiên sao Tề Thụy lại không biết xấu hổ đến vậy, anh không ở lại lâu, chỉ nán lại một lúc rồi xuống núi ngay, anh còn phải xử lý nốt vài công việc Lục Cảnh Hà giao hôm qua nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tề Thụy rời đi, Khương Ly hỏi vừa rồi Lục Cảnh Hà làm gì, thế nên hắn đưa video cho cậu xem.
Khương Ly nhận lấy điện thoại, xem video rồi bật cười: “Em ở ngay đây mà anh phải quay video luôn hả? Ngài Lục của em, sao anh đáng yêu quá vậy!?”
Một người đàn ông 30 tuổi lớn đùng như hắn lại được khen đáng yêu, Lục Cảnh Hà có hơi ngượng ngùng khẽ ho một tiếng: “Anh sẽ tách âm ra đặt làm nhạc chuông điện thoại.”
Hiện giờ điện thoại Lục Cảnh Hà đang đặt nhạc chuông mặc định, Tề Thụy nói hắn có thể đổi thành tiếng đàn của Khương Ly.
Khương Ly nghe vậy, trả điện thoại cho hắn: “Để em tới phòng thu rồi ghi âm cho anh, chứ để thế này thì nhiều tạp âm lắm.”
“Ừm.” Lục Cảnh Hà gật đầu, nhận lấy điện thoại thoát video, mới thoát đã có thông báo WeChat, là tin nhắn mới.
Bạn bè trên WeChat của Lục Cảnh Hà không nhiều, có cha mẹ, Khương Ly, Lục Dữ, Tề Thụy và dì Lan.
Có tin nhắn mới từ nhóm chung gia đình, lúc này cha Lục đang tag tên hắn.
—— Sếp tổng nhà họ Lục: 【 hình ảnh 】
—— Sếp tổng nhà họ Lục: 【 Link: Nhật Báo Thành Phố C – Trẻ em lên núi chơi pháo gây hỏa hoạn cháy rừng, khu vực nhà dân lân cận bị ảnh hưởng nặng nề.
.
.
】
—— Sếp tổng nhà họ Lục: 【 Link: Nhật Báo Thành Phố A – Trẻ em đốt pháo bừa bãi gây cháy rừng, thiệt hại rất nhiều cây trồng và vật tư cá nhân! 】
—— Sếp tổng nhà họ Lục: 【 Link: Báo Pháp Luật Thành Phố C –.
.
.
】
—— Sếp tổng nhà họ Lục: @ Lục Cảnh Hà núi là của con nhưng đừng nghịch pháo hoa lung tung, trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!
—— Sếp tổng nhà họ Lục: @ Lục Cảnh Hà.
.
.
Có lẽ do đêm qua cha Lục thấy Lục Cảnh Hà đăng ảnh pháo hoa lên nên mới lo lắng, sợ hắn nghịch pháo hoa linh tinh trên núi mà xảy ra cháy nổ thì dở.
Lục Cảnh Hà: “.
.
.” Để cha nhọc lòng rồi!
Thấy sắc mắt Lục Cảnh Hà là lạ, Khương Ly thò đầu qua xem, thấy rõ tin nhắn thì bật cười.
Cậu thong thả vỗ vai Lục Cảnh Hà, tận tình khuyên nhủ: “Ngài Lục à, đừng nghịch pháo hoa lung tung, cẩn thận cháy nổ, biết không?”
Nói rồi Khương Ly mon men lại gần màn hình, hỏi: “Cha anh đây à? Ông ấy cũng đáng yêu quá trời nè.” Cậu đã từng nghe Lục Cảnh Hà kể về gia đình mình, biết trong nhà hắn có cha mẹ và một cậu em trai nữa.
“Ừm.” Lục Cảnh Hà trả lời tin nhắn cha Lục, sau đó nhìn Khương Ly: “Cuối tuần tôi sẽ về nhà một chuyến, em.
.
.
Em có muốn về nhà với tôi không?”
“Hả?” Khương Ly biết hắn muốn đưa mình về ra mắt cha mẹ, cậu trầm ngâm một hồi rồi đưa ra quyết định: “Chờ thêm chút nữa được không anh? Tháng chín này em khai giảng mất rồi, giờ vẫn là học sinh trung học, em sợ họ sẽ dị nghị với thân phận của em.”
Khương Ly và Lục Cảnh Hà đều là đàn ông, thậm chí giờ cậu mới chỉ là học sinh cấp ba, nếu ngả bài lúc này chỉ sợ hắn sẽ bị cha mẹ làm khó.
Trước kia vì vấn đề này nên nguyên chủ mới chọc giận cha mình tới mức ông nhập viện luôn, tính ra thì cha mẹ Lục có khi lớn tuổi hơn cha Khương nhiều, vẫn phải suy xét thật kỹ vì người lớn trong nhà cái đã.
Khương Ly nói rất hợp tình hợp lý, Lục Cảnh Hà gật đầu đồng ý, tạm gác lại chuyện này qua một bên, lại hỏi sau khi khai giảng thì việc livestream của cậu sẽ thế nào.
Đối với học sinh cấp ba, việc tự học rất quan trọng, đặc biệt lớp 12 càng thêm bận rộn hơn.
Trừ phi Khương Ly làm đơn xin phép không tham gia lớp tự học ở trường, bằng không sẽ chẳng duy trì nổi tiến độ livestream mà nền tảng yêu cầu.
Với Lục Cảnh Hà mà nói, bỏ học livestream không ổn cho lắm, mà song song cả hai việc cùng lúc thì quá vất vả cho Khương Ly, dù sao học sinh vẫn nên ưu tiên việc học thì hơn.
Vấn đề này Khương Ly cũng đã từng suy xét tới, kỳ hạn hợp đồng với nền tảng liên tục trong nửa năm, vậy mà còn hai tuần nữa cậu đã khai giảng, chắc chắn sẽ trùng lịch.
Khương Ly định hủy hợp đồng với bên P trạm trước ngày khai giảng, chính thức kết thúc “sự nghiệp” mặc đồ nữ này.
Lục Cảnh Hà nghe kế hoạch của cậu thì rất tán đồng: “Để tôi giúp em xử lý nhé?”
“Không cần, em tự xử lý được mà.” Khương Ly cười nói, lương của streamer kết toán theo ngày, đừng nói tới hai mươi vạn tệ tiền thưởng của Lục Cảnh Hà, chỉ riêng phần thưởng của một fan khác thôi đã đủ cho cậu đền bù vi phạm hợp đồng rồi.
Thật ra nếu Khương Ly muốn, cậu có thể hủy hợp đồng ngay tức thì, nhưng suy xét tới những người xem ngày nào cũng canh giờ chờ xem cậu livestream thì Khương Ly vẫn quyết định livestream thêm một thời gian nữa.
Khương Ly đã nói tới nước này, Lục Cảnh Hà cũng không ép buộc nữa, chỉ dặn dò nếu cần hắn hỗ trợ thì phải nói ngay.
Khương Ly đồng ý, với quan hệ giữa hai người thì chẳng việc gì cậu phải khách khí với hắn hết.
Nói đến khai giảng tháng chín, Lục Cảnh Hà lại nhớ tới chuyện Lục Dữ sẽ chuyển trường tới Thành Cao học, đáng tiếc cậu mới học lớp 11, nếu không đã cùng lớp được với Khương Ly luôn rồi.
Lục Cảnh Hà kể hết cho Khương Ly nghe, thuận đường thú thật Lục Dữ chính là “Satan Bóng Đêm” luôn.
“Satan là em trai anh?” Khương Ly kinh ngạc không thôi, cậu không ngờ thằng bé suốt ngày lẽo đẽo gào thét gọi cậu “Chị đại!” lại là em trai Lục Cảnh Hà.
“Ừm.” Lục Cảnh Hà gật đầu, kể hết chuyện cha Lục mắng Lục Dữ nghiện xem stream game cho Khương Ly nghe, lại kêu hắn tới quản thúc em trai nên hắn mới có cơ hội biết tới Khương Ly.
“Cho nên nói chúng ta có thể yêu nhau cũng là do có em trai anh làm ông tơ?” Khương Ly nhướn mày.
Lục Cảnh Hà khẽ cười: “Có thể coi là vậy.”
“Thế sao.
.
.” Khương Ly cố tình dài giọng, mỉm cười nhìn hắn: “Anh nói xem, nếu em trai anh biết người yêu anh lại học cùng trường với cậu ấy, có khi nào cậu ấy sẽ mắng anh là trâu già gặm cỏ non không?”
Lục Cảnh Hà: