Khương Ly hành hạ Lục Dữ với đám bạn của cậu ta tới bến, mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên mới vứt bóng trả cho Lục Dữ.
Lục Dữ tự thấy trình đánh bóng rổ của mình không tồi lúc này cũng phải cam bái hạ phong, ai mà ngờ anh dâu chơi bóng rổ giỏi thế cơ chứ.
Cậu ta bắt lấy quả bóng Khương Ly ném cho, vừa thở dốc vừa hỏi: “Cái đậu má rốt cuộc có gì anh không biết nữa không?”
“Hả?” Khương Ly bật cười: “Không phải anh đã nói rồi sao? Anh không biết sinh con.”
Lục Dữ: “.
.
.”
Lúc đó xem livestream cậu ta chỉ nghĩ Khương Ly đang đùa, chẳng ngờ sự thật lại đơn giản tới mức phải cạn lời như này.
Khương Ly thấy Lục Dữ ấm ức “Con mẹ nó anh lại trêu em” thì buồn cười vô cùng, vươn tay vỗ vai cậu ta: “Tan học rồi, anh trai em đang chờ chúng ta về nhà ăn cơm đấy, nhanh lên nào.”
.
.
.
Hai anh ăn cơm chứ em là đớp cơm chó! ! !
Lục Dữ thầm gào lên kháng nghị, nhưng vẫn ngoan ngoãn chào tạm biệt bạn học rồi ôm bóng rổ đi với Khương Ly ra ngoài.
Hai người mới ra ngoài đã có hai bạn nữ chạy tới đưa nước.
Khương Ly không quen biết đối phương nên không nhận, cậu tưởng là bạn học của Lục Dữ nên nhìn sang.
Lục Dữ cũng không quen biết nên giống cậu, đều không nhận.
Có cô gái hơi xấu hổ nên kéo kéo áo bạn mình, cô gái còn lại phóng khoáng hơn hẳn: “Hai cậu chơi bóng rất giỏi, thế nên tụi mình muốn tới tặng nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tụi mình vừa mới mua đó, không chê thì hãy nhận lấy nhé.”
Dứt lời, hai cô liền nhìn chằm chằm Khương Ly, trông có vẻ rất chờ mong.
Đối phương có ý gì khỏi nói cũng biết, hiển nhiên là xem Khương Ly chơi bóng xong nên muốn tới kết bạn với cậu.
Lục Dữ đứng cạnh chậc chậc lưỡi, nghĩ thầm: Hóa ra là vậy, có kẻ tới đào góc tường nhà anh rồi kìa Lục Cảnh Hà!
Thân là người hưởng thụ cơm ăn áo mặc từ cái ví tiền của anh trai, Lục Dữ luôn lấy tôn chỉ bảo vệ anh dâu lên đầu, đang định mở miệng uyển chuyển từ chối giúp Khương Ly thì anh dâu cậu ta đã cướp lời trước: “Cảm ơn ý tốt của hai người nhé, nhưng xin lỗi, bạn gái tôi không thích tôi uống nước của cô gái khác tặng đâu.”
Lục Dữ: “.
.
.”
Anh dâu đột nhiên biến thành anh rể suýt chút nữa làm Lục Dữ thổ huyết ngay tại chỗ.
Cậu ta cạn lời nhìn Khương Ly, bấy giờ mới nhận ra Khương Ly có cười với hai cô gái kia đấy, nhưng nụ cười có vẻ rất khách sáo và xa cách.
Hai cô gái không ngờ Khương Ly sẽ nói như vậy, bàn tay cầm chai nước cứng đơ, cơ mà rất nhanh đã hồi thần: “Vậy được rồi.”
Sự tình giải quyết xong xuôi, Khương Ly lướt qua hai cô, Lục Dữ vội vàng đuổi theo sau, thỉnh thoảng lại có tiếng trò chuyện văng vẳng truyền tới.
“Hóa ra cậu ấy có bạn gái rồi, đáng tiếc quá.”
“Đúng thế đúng thế, chắc hẳn bạn gái cậu ấy hạnh phúc lắm!”
Cách xa thêm một đoạn, Lục Dữ nhịn không nổi nữa tò mò hỏi: “Anh dâu, nếu anh trai em biết anh ấy biến thành bạn gái anh, liệu có tức giận không?”
Khương Ly chẳng thèm quan tâm: “Anh nhận nước mới khiến anh ấy tức giận.”
Lục Dữ chợt nhớ về ngày đầu tiên mình gặp Khương Ly, đến người em trai như cậu ta còn chẳng được Lục Cảnh Hà cho bắt tay anh dâu.
Nếu hôm nay Khương Ly nhận nước thật, phỏng chừng anh trai cậu ta sẽ chìm trong biển dấm mất.
Hai người đi tới cổng trường, liếc mắt đã thấy Tề Thụy đỗ xe ngay gần đó.
Có lẽ Lục Cảnh Hà cũng thấy họ ra, thế nên hạ cửa kính nhìn về phía họ.
Lục Dữ tự giác ngồi ghế phó lái, còn Khương Ly và Lục Cảnh Hà ngồi hàng ghế sau.
Hai người vừa lên xe Lục Cảnh Hà đã hỏi: “Đã quen trường chưa?”
“Chưa quen, không quen tí nào luôn!” Lục Dữ ngoái đầu nói liến thoắng: “Thầy cô ở đây siêu nghiêm khắc, bạn bè cùng lớp ai cũng hằm hằm hết á.
.
.”
Nói đến đây, Lục Dữ thấy Lục Cảnh Hà chỉ nhìn Khương Ly, lúc này cậu ta mới nhận ra anh trai không hề quan tâm tới mình, chỉ biết quan tâm tới anh dâu thôi.
Lục Dữ chỉ đành ngượng ngùng “hahaha” mấy tiếng đầy vô tri rồi xoay người lên ngay tức khắc, lại liếc mắt nhìn Tề Thụy như thể tìm sự cảm thông.
Khương Ly bật cười: “Vẫn ổn, cơ sở vật chất rất tốt, thầy cô và bạn bè cũng siêu thân thiện.”
Lục Cảnh Hà không hề lo lắng về thành tích học tập của Khương Ly, năm này cậu học lại chỉ là cưỡi ngựa xem hoa thôi, có không học cũng thừa đỗ Thanh Hoa.
Hắn gật đầu, lại quay sang Lục Dữ: “Thế chú mày thì sao?”
Lục Dữ tức tới mức trợn trắng cả mắt, anh dâu đã nói tốt rồi, cậu dám nói trái ý sao? Thế nên Lục Dữ chỉ đành dối lòng đáp: “Em cũng thấy khá tốt.”
Thấy Lục Dữ lật mặt như lật bánh, Tề Thụy bên cạnh vô thức bật cười, sau lại nghẹn họng không dám lên tiếng nữa.
Biết ngay! Ba người còn lại đều nhìn về phía anh ta, Lục Cảnh Hà lên tiếng hỏi: “Anh có ý kiến gì sao trợ lý Tề?”
“Không có.” Tề Thụy nghiêm túc đáp: “Chỉ là tôi nhớ về thời cấp ba của tôi thôi, hoài niệm quá đi mất!”
Rõ ràng Tề Thụy đang nói hươu nói vượn, nhưng mọi người nhất trí không vạch trần anh ta, bốn người đổi đề tài tiếp tục trò chuyện.
Trường Thành Cao cách nhà chính họ Lục không xa, đi ô tô chỉ mất mười phút.
Ở nhà mẹ Lục đã chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn thức uống tươm tất, chỉ chờ Lục Cảnh Hà, Lục Dữ với Khương Ly về là ăn cơm ngay.
Lần này tới nhà Lục Cảnh Hà chỉ cách dạo trước có vài ngày, đương nhiên Khương Ly không ngại ngùng như trước nữa.
Cha mẹ Lục rất hiền từ, chính cậu cũng thấy thoải mái khi ở bên họ.
Khương Ly và Lục Dữ đăng kí diện ngoại trú, thế nên mẹ Lục đề nghị Khương Ly về nhà họ Lục ăn cơm luôn, thế cho tiết kiệm thời gian.
Khương Ly không đồng ý ngay, cha mẹ cậu chưa biết quan hệ giữa hai người, nếu cứ ở nhà họ Lục mãi thì khó tránh khỏi hoài nghi mất.
Hơn nữa để tiện cho việc đi học của cậu, thậm chí cha Khương đã tậu nguyên căn nhà gần trường, lúc nào cậu thích ở cũng sẵn chỗ ngay.
Có Khương Ly ở đây, Khương Nhu Mễ vui vẻ hơn hẳn, tuy vẫn không thích để người khác vuốt ve nhưng cũng chịu xuống nhà chạy nhảy một vòng.
Trong nhà chỉ nhiều thêm một người nhưng dường như không khí trở nên náo nhiệt hơn hẳn, khiến con người ta cũng vui lây.
Ăn uống nghỉ ngơi một hồi, Lục Cảnh Hà lại đưa Khương Ly và Lục Dữ về trường.
Buổi tối còn tiết