Cái bản lĩnh trợn mắt nói dối của Khương Ly khiến lần nào Lục Cảnh Hà cũng phải tròn mắt ngạc nhiên.
Cậu nói tới mức tình cảm dạt dào, thậm chí người trong cuộc là hắn còn suýt chút nữa tin chính bản thân đã lao lực dạy cho cậu nhiều.
Cha mẹ Khương nghe Khương Ly nói mà đầu óc xoay vòng, ông bà liếc mắt nhìn nhau, chỉ thấy trong mắt ngập tràn nỗi kinh sự.
Mẹ Khương nhìn về phía Lục Cảnh Hà: “Cảnh Hà, Tiểu Ly nói thật hả con?”
Lục Cảnh Hà: “.
.
.”
Một người từ nhỏ đã chịu nền giáo dục nghiêm cẩn như Lục Cảnh Hà chưa bao giờ biết nói dối là gì, nhưng giờ chuyện đã tới nước này, nếu hắn bóc trần sự thật, vậy công sức nãy giờ của Khương Ly đi tong hết.
Lục Cảnh Hà biết đây là cơ hội hoàn hảo để có được hảo cảm của chú dì Khương, vì thế ba phải nói một câu lấp lửng: “Khương Ly rất thông minh, tất cả là thành quả nỗ lực của em ấy đó ạ.”
Câu hắn nói không chỉ khích lệ Khương Ly mà còn tỏ ý không hề tranh công, thật sự vô cùng khiêm tốn.
Cho dù có thế nào, cha mẹ luôn thích nghe người khác khen con mình giỏi, cha mẹ Khương cũng không ngoại lệ.
Con trai ông bà đứng nhất kỳ thi tháng, đây quả đúng là sự kiện lớn khiến họ tự hào không thôi.
Cha Khương không phải người không biết nói lý, nghe nói Lục Cảnh Hà giúp Khương Ly học tập, sắc mặt ông hòa hoãn hẳn.
Cha Khương nhớ thành tích trước kia của con trai mình từng yếu kém tới mức nào, trong thời gian ngắn ngủi mà vực dậy được tới mức này quả là kỳ tích, có vẻ Lục Cảnh Hà bỏ không ít công lao.
Nghĩ tới đây, cha Khương gật đầu với Lục Cảnh Hà, hòa hoãn nói: “Thì ra là thế, làm phiền con rồi Cảnh Hà.”
Vô công bất thụ lộc, Lục Cảnh Hà thực sự không đảm đương nổi hai chữ “Làm phiền” của cha Khương, hắn đang muốn lái sang đề tài khác, ai ngờ Khương Ly bất ngờ bĩu môi đệm thêm một câu: “Gì chứ, ngày nào anh ấy cũng bắt con làm một đống đề, cả ngày không làm đề thì cũng chữa đề.
Người ta hẹn hò thì đi ăn đi chơi tặng quà, còn anh ấy chỉ biết tặng đề cho con thôi.
Thế đã chẳng đáng nói, ngay cả game cũng cấm tiệt không cho con chơi, tức chết con rồi ! ! !”
Lục Cảnh Hà: “……” Tôi không phải, tôi không có!
Khương Ly bất mãn lên án Lục Cảnh Hà, cậu nói như thể hắn thực sự bức ép cậu cực kỳ quá đáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Cảnh Hà nghe mà mặt vô tội ngơ ngác, hắn từng hà khắc với em ấy đến vậy luôn sao!?
Và đương nhiên, ngay khi Khương Ly dứt câu, cha Khương bắt đầu cau mày lên tiếng răn dạy cậu: “Sang năm thi đại học tới nơi rồi, đáng lẽ con phải nỗ lực học tập chứ, sao suốt ngày tơ tưởng tới game thế? Game chơi lúc nào chẳng được, chờ con đỗ đại học, con chơi thế nào không ai quản đâu.”
“Nhưng anh ấy quản cũng nhiều quá rồi đó?” Khương Ly trợn tròn mắt, cúi người rút một tệp đề dày cộp dưới bàn trà lên vứt cái bẹt, sau lại bắt đầu phàn nàn với cha mẹ: “Cha mẹ nhìn xem, cái đống này do anh ấy mua đấy, ngày nào cũng ép con làm mười tờ, con làm sai còn bị anh ấy mắng nữa.
Quá đáng lắm rồi, giáo viên chủ nhiệm lớp em còn chưa tới mức đó đâu!”
Nói rồi cậu liếc xéo Lục Cảnh Hà đầy ghét bỏ.
Lục Cảnh Hà: “.
.
.”
Khương Ly chỉ trích Lục Cảnh Hà ngay trước mặt hắn khiến cha mẹ Khương bối rối không thôi, tuy rất giận khi biết quan hệ giữa hai đứa nhưng với thân phận của Lục Cảnh Hà, ông bà chắc mẩm chưa bao giờ hắn bị ghét bỏ đến thế.
Dường như Khương Ly ngại biến chưa đủ căng, cậu càng nói càng quá đáng: “Không biết có phải anh ấy sống trên núi quá lâu nên tâm lý có vấn đề hay không mà ngày nào cũng nghĩ cách để hành hạ con.
.
.”
“Tiểu Ly!” Mẹ Khương vội vàng cắt ngang lời Khương Ly nói, không đồng ý nhìn cậu: “Cảnh Hà làm như vậy cũng là vì tốt cho con, sao con không biết điều vậy chứ? Hư nhé, mau xin lỗi Cảnh Hà đi!”
“Vâng vâng, lại là vì tốt cho con, cha mẹ nói đúng thì là đúng vậy.” Khương Ly bất mãn lầm bầm một câu, rồi lại nhìn Lục Cảnh Hà nói “Rất xin lỗi” cho có lệ.
“.
.
.
Không đâu, em nói đúng lắm.” Lục Cảnh Hà đờ đẫn, hắn nói gì được nữa, ông trời nhỏ của hắn quậy, hắn không gánh thì còn ai vào đây nữa.
Mẹ Khương thấy sắc mặt Lục Cảnh có hơi mất tự nhiên, bà tưởng lầm rằng hắn thất vọng vì Khương Ly không cảm kích công lao của hắn, thế nên bà có hơi xấu hổ, lên tiếng chữa cháy: “Cảnh Hà, tính tình Tiểu Ly như vậy đấy, con đừng để bụng nhé.
Con giúp Tiểu Ly cũng là giúp cô chú một cái ơn không nhỏ, chú dì thực sự rất cảm động.”
“Đúng thế.” Cha Khương đỡ lời: “Thằng bé này bị cô chú chiều hư nên chẳng bao giờ biết lựa lời mà nói, con đừng để bụng nhé, về chú dì sẽ dạy bảo lại nó sau.”
“Không đâu ạ, em ấy rất tốt, cô chú đừng mắng em nhé.” Lục Cảnh Hà nói, hắn không hề để bụng những gì Khương Ly nói, chỉ thấy nể phục vì cậu mới dùng vài câu đã xoay chuyển hoàn toàn cục diện.
Vốn dĩ cha mẹ Khương tới là để chất vấn quan hệ giữa hai người, giờ đây lại bị Khương Ly xoay thành quan tâm tới thủ phạm là hắn, thực sự khiến Lục Cảnh Hà vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Một câu “Em ấy rất tốt” của Lục Cảnh Hà thành công khiến cha mẹ Khương bối rối, con trai nhà mình thế nào ông bà biết chứ, chứng tỏ trong mối quan hệ này, Lục Cảnh Hà luôn bao dung yêu chiều con mình bất kể ra sao, nhìn cái nết được nước lấn tới của nó là biết.
Nếu là người khác, chắc chắn cha Khương sẽ nghĩ người ta ở bên Tiểu Ly là vì tiền, nhưng Lục Cảnh Hà thì tuyệt đối không thể.
Vì dù có là tiền hay quyền, Lục Cảnh Hà đều nắm trọn trong tay, hắn tình nguyện ở bên Khương Ly thì được cái ích gì chứ? Nếu mối quan hệ này công khai cho bàn dân thiên hạ biết, chắc chắn danh tiếng hắn sẽ bị ảnh hưởng đôi phần.
Hơn nữa cha mẹ Khương nhớ con trai mình thích đàn ông trước khi quen biết Lục Cảnh Hà, chứng tỏ ngay từ đầu Lục Cảnh Hà đã bị dụ vào tròng rồi! Thích đàn ông, mà Lục Cảnh Hà lại ưu tú đến thế, Khương Ly không hứng thú mới là lạ!
Nghĩ tới đây, cha Khương bất giác ái ngại, mặt già cũng ngượng ngùng không kém mẹ Khương, cứ có cảm giác ông quở trách nhầm người rồi.
Hai vợ chồng đăm chiêu nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì cho phải, không khí lại trở nên ngượng ngùng như phút ban đầu.
Khương Ly thừa dịp cha mẹ mình không chú ý, cậu quay sang tinh nghịch nháy mắt với Lục Cảnh Hà.
Lục Cảnh Hà bắt được ý cười long lanh đó, trong lòng đầy bất đắc dĩ, nếu không phải cha mẹ Khương còn ở đây, chắc chắn hắn sẽ nhào tới hung hăng trừng phạt nhóc con nghịch ngợm này cho mà xem!
Cơ mà thời gian còn dài, Lục Cảnh Hà không vội làm gì, nhớ ra chiều Khương Ly còn ca học, hắn lên tiếng: “Chú Khương, cô Sở, cô chú chưa ăn cơm đúng không ạ? Nếu chú dì không chê thì ở lại đây ăn cơm với con nhé.”
Lời hắn nói nhắc nhở cha mẹ Khương, đúng thật vừa rồi hai người chỉ chăm chăm vạch rõ quan hệ giữa hắn và Khương Ly mà quên mất chuyện ăn cơm, cũng quên mất chiều nay Khương Ly còn ca học.
Nghe hắn nói, mẹ Khương chần chờ: “Hai con.
.
.
bình thường ăn cơm thế nào?” Trước bà cũng định mời giúp việc về chăm nom ngôi nhà này cho Khương Ly, nhưng cậu nói mình ăn ở căng tin trường là được rồi, một mực từ chối nên bà đành thôi.
“Bình thường sẽ có dì giúp việc nấu cơm, nếu dì nghỉ thì Lục Cảnh Hà nấu ạ.” Khương Ly chỉ chỉ Lục Cảnh Hà, thản nhiên nói.
Cha mẹ Khương không thể tin nổi nhìn Lục Cảnh Hà, bàn tay của đại sư thư pháp hàng đầu cả nước nấu cơm cho Tiểu Ly ăn!?
Lục Cảnh Hà: “.
.
.”
Bình thường đúng thật có dì giúp việc tới nấu cơm, nhưng Lục Cảnh Hà nấu ăn thì không.
Ngày nào dì giúp việc xin nghỉ thì hai người sẽ ra ngoài ăn, Khương Ly nói câu đó chỉ để gia tăng hảo cảm của cha mẹ với hắn mà thôi, nhưng giờ hình như Lục Cảnh Hà nhen nhóm ý định muốn học nấu ăn rồi đấy.
Trưa nào dì giúp việc cũng tới nấu cơm rồi rời đi ngay, đồ ăn sẽ để sẵn trong bếp chờ họ về.
Lục Cảnh Hà và Khương Ly về nhà sẽ có cơm nóng ngay, tuy thêm cha mẹ Khương nhưng rất may dì giúp việc chuẩn bị nhiều