Khương Ly không ngờ Tiền Thanh Thanh sẽ đuổi theo, cậu và Huyền Thanh rời khỏi phủ nhà họ Tiền không tạm biệt cô, chắc sau đó cô biết nên mới đuổi tới đây tiễn chân.
Tâm trạng Khương Ly vô cùng khó tả, cứ cảm giác cô gái này vì cậu mà tới.
Thực sự không phải Khương Ly tự luyến, nhưng những lời viên ngoại nói hôm nay không khỏi khiến cậu nghĩ nhiều.
Tiền Thanh Thanh rất được cha yêu thương, nếu cô ấy không đồng ý, cha cô cũng sẽ chẳng dồn dập tác hợp cho hai người như hôm nay.
Đương nhiên Huyền Thanh cũng biết điều đó, nếu không hắn đã chẳng gạt cậu rồi kêu phu xe bỏ của chạy lấy người.
Rõ ràng tên Huyền Thanh này chẳng còn chút ký ức nào khi ở bên cậu, thế mà cái bản tính ghen vẫn bất di bất dịch không chút thay đổi.
Khương Ly bất giác bật cười, vốn tâm trạng đang buồn rầu cũng phải tan thành mây khói, thật ra bất kể hắn có nhớ ra hay không, chung quy có một số chuyện vĩnh viễn không thay đổi, giống như chuyện hai người họ chỉ thuộc về nhau.
Huyền Thanh nghe cậu cười, mở to hai mắt nhìn: “Cậu cười cái gì?”
“Không có gì, thấy Tiền tiểu thư đích thân ra tiễn chân nên ta vui thôi.” Khương Ly mỉm cười, thấy ánh mắt hắn bất giác tối sầm vì câu nói vừa rồi, cậu càng thêm vui: “Ta đi chào tạm biệt Tiền tiểu thư đã.”
Huyền Thanh há miệng thở dốc, muốn gọi Khương Ly lại nhưng tự ngẫm thấy hắn chẳng có lý do gì để làm điều đó hết, Tiền Thanh Thanh chỉ muốn tạm biết thôi mà, tại sao hắn phải cản?
Trong lúc hắn đang ngẫm nghĩ, Khương Ly vén mành xuống kiệu, giờ thì hết cản được nữa rồi, chỉ có thể theo cậu xuống.
Trần Thanh Thanh không tới một mình, theo sau cô là một nha hoàn và hai gia đinh cường tráng.
Có lẽ cô vẫn còn rất sợ hãi sau chuyện của Giang Phi Hoa, ra cửa luôn có hộ vệ túc trực.
Thấy Khương Ly xuống xe, đáy mắt Tiền Thanh Thanh lộ rõ vẻ vui mừng, theo bản năng tiến tới một bước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai dè để ý mới thấy theo sau cậu là Huyền Thanh, Tiền Thanh Thanh bất giác khựng bước, bởi rõ ràng vừa rồi Huyền Thanh vén rèm nhìn thấy cô nhưng lại thản nhiên buông rèm xuống, chứng minh rõ ràng hắn chẳng ưa cô chút nào.
Thậm chí có vẻ rất chán ghét.
Tiền Thanh Thanh ngẫm mãi cũng chẳng biết cô chọc giận hắn bao giờ, trong ấn tượng của cô, ngoại trừ lúc lập kế hoạch đối phó với Giang Phi Hoa thì có bao giờ giao lưu với nhau đâu.
Đối với Huyền Thanh mà nói, ngoại trừ lòng biết ơn, Tiền Thanh Thanh vẫn có chút sợ hãi trước hắn.
Cô cứ có cảm giác Huyền Thanh chẳng giống cao tăng chút nào, có lẽ do hắn quá lạnh lùng bạc bẽo chứ không từ bi như những cao tăng khác chăng? Nhưng trước mắt chỉ còn duy nhất một cơ hội để từ biệt Khương Ly, Tiền Thanh Thanh khẽ cắn môi, quyết định tiến thêm một bước, dũng cảm nói: “Khương công tử, cao tăng Huyền Thanh, Thanh Thanh mạo muội chặn đường hai vị, mong hai vị chớ trách.”
Huyền Thanh chưa kịp nói gì thì Khương Ly đã mỉm cười cướp lời: “Tiền tiểu thư khách khí rồi, chúng ta đi có hơi vội vàng nên sáng nay chưa kịp nói lời từ biệt tiểu thư, chúng ta phải mong tiểu thư đừng giận mới đúng.”
“Đương nhiên là không rồi.” Tiền Thanh Thanh vội vàng đáp, lại chần chờ “Thanh Thanh biết công tử và cao tăng bận bịu, vốn không nên làm phiền.
.
.”
“Vậy mời đi cho.”
Tiền Thanh Thanh chưa kịp nói hết câu đã bị Huyền Thanh chặn họng, nhất thời bầu không khí vô cùng xấu hổ, cô không biết có nên tiếp lời hay không.
Khương Ly thấy Tiền tiểu thư bối rối cắn cắn môi, biết cô đã dốc hết dũng cảm tới đây gặp cậu, tuy cậu không có tình cảm với cô nhưng tấm chân tình nào cũng đáng được trân trọng, thế nên đề nghị: “Không phiền đâu, Tiền tiểu thư nguyện ý tới tiễn chân là vinh hạnh của chúng ta.”
Nghe Khương Ly nói, Tiền Thanh Thanh nhẹ nhàng thở phào: “Công tử không trách là được rồi.”
Khương Ly gật đầu, nói: “Tuy chuyện Giang Phi Hoa đã giải quyết xong nhưng nơi này xa huyện quá, nàng là một cô gái, đừng lang thang ở đây quá lâu, sớm về nhà đi kẻo nguy hiểm.”
Sự quan tâm của Khương Ly khiến trái tim Tiền Thanh Thanh chợt ấm áp vô cùng: “Cảm ơn công tử đã quan tâm.” Nói rồi cô tạm dừng một hồi như để cổ vũ bản thân, sau đánh bạo nói với Khương Ly: “Công tử, tiểu nữ có thể nói riêng vài câu với công tử được không?”
Tiền Thanh Thanh vừa dứt lời đã nhận ngay ánh mắt sắc lẹm như dao của Huyền Thanh phóng tới khiến cô toát hết mồ hôi lạnh.
Cô nén nỗi sợ hãi, lên tiếng thêm lần nữa: “Công tử, cầu xin người.”
Tiền Thanh Thanh muốn nói gì sao Khương Ly không biết cho được, vốn định lịch sự từ chối, nhưng thấy ánh mắt đầy sự khẩn cầu của cô, căng thẳng tới mức tay bấm vào thịt sắp bật máu thì cậu mềm lòng, không nhẫn tâm từ chối thẳng thừng.
“Đương nhiên là được.” Khương Ly gật đầu, quay qua nói với Huyền Thanh: “Chờ ta một lát.”
Huyền Thanh im lặng không lên tiếng, chứng kiến Khương Ly và Tiền Thanh Thanh đi tới gốc cây gần đó, đáy mắt hắn tối đen như trời giông trong cơn bão, chính hắn cũng chẳng phát hiện ra điều đó.
Hắn liếc tới đâu Tiền Thanh Thanh gai người tới đó, sống lưng như bị ong chích, đi một bước là kinh hồn táng đảm thêm một phần.
Nếu Tiền Thanh Thanh đã có dũng khí đuổi tới đây, cô cũng không muốn bối rối lâu nữa.
Tới bóng cây, cô lịch sự hành lễ với Khương Ly, sau đó lên tiếng: “Thông minh như công tử, hẳn cũng đã đoán ra vì sao Thanh Thanh tới đây.
Thứ cho Thanh Thanh ngu muội muốn hỏi một câu, vì sao công tử lại từ chối cha ta, là Thanh Thanh có chỗ nào không tốt khiến công tử không hài lòng?”
Khương Ly đoán trúng chóc, cậu lắc đầu: “Đương nhiên không phải thế, Tiền tiểu thư xinh đẹp tài giỏi, tâm địa thiện lương, là một cô gái vô cùng quý giá.”
“Vậy thì vì sao? Là công tử đã có ý trung nhân rồi ư?” Khương Ly dò hỏi, hôm nay ngay khi biết Khương Ly rời đi, cô biết ngay công tử ấy chẳng có ý gì mới mình, nhưng đây là lần đầu tiên cô yêu thích một chàng trai tới vậy, để ý tới mấy phép tắc e dè làm gì cơ chứ.
Tiền Thanh Thanh quyết tâm vậy đấy, thế rồi cô dẫn người đuổi theo kiệu của Khương Ly, nhất định phải đuổi kịp cho bằng được.
“Không có.” Khương Ly cười nói: “Tâm ý của Tiền tiểu thư Khương Ly hiểu, Khương Ly cũng rất lấy làm vinh hạnh, nhưng lòng ta đã lỡ tương tư một người, cả cuộc đời này trừ đối phương thì ta không muốn cùng ai nắm tay tới lúc đầu bạc răng long nữa.”
Đáp án của Khương Ly không ngoài dự đoán của Tiền Thanh Thanh, nhưng nghe chính miệng cậu nói ra vẫn không khỏi thấy đau lòng, tâm lý ganh đua khiến cô dũng cảm gượng hỏi thêm lần nữa: “Nàng ấy xinh đẹp lắm phải không? Có đối xử tốt với công tử không?”
Khương Ly nhìn thoáng qua chỗ Huyền Thanh, phát hiện hắn vẫn nhìn chằm chằm mình, bất giác bật cười nói với Tiền Thanh Thanh: “Không thể dùng từ xinh đẹp để hình dung được, nhưng thực sự người ấy rất đẹp, trong lòng