Hai ngày sau, lúc nào trong đầu Huyền Thanh cũng văng vẳng câu Khương Ly hỏi hôm đó: “Hòa thượng nhỏ, ngài có biết vì sao Thánh Tăng không dám mở mắt nhìn nữ vương không?”
Vì sao?
Thánh Tăng không dám mở mắt nhìn nữ vương, bởi vì ngài ấy không dám, cũng vì ngài ấy không thể.
Một đời Thánh Tăng theo gót Phật, thân gánh trọng trách đi Tây Thiên lấy kinh, không chỉ mỗi thế, Đường Tăng còn phải đảm đương hy vọng của hoàng đế và con dân Đại Đường, không thể chối từ.
Thế nên sao Đường Tăng có thể vì tà dục cá nhân mà không màng đại cục?
Nhi nữ tình trường, chung quy vẫn phải xếp sau trách nhiệm.
Chỉ là câu nữ vương hỏi Đường Tăng, nhưng Huyền Thanh thấy chẳng khác nào Khương Ly đang muốn hỏi hắn, rằng vì sao khuya đó ở phủ viên ngoại Tiền hắn không dám mở mắt nhìn cậu?
Lúc đó tuy Huyền Thanh nhắm mắt nhưng thính lực rất nhanh nhạy, mỗi bước chân Khương Ly lướt trên đất hắn đều nghe thấy rõ ràng.
Từng bước chân ấy chẳng khác nào nỗi dày vò với hắn.
Đêm đó hắn biết Khương Ly đi chẳng dứt khoát đến thế, cậu bần thần đứng đó hồi lâu.
Cậu nào biết chính Huyền Thanh cũng vậy, suýt chút nữa hắn mất khống chế đuổi theo cậu.
Dù không phải gánh trọng trách như Đường Tăng nhưng từ nhỏ lớn lên trong chùa, trường kỳ ăn chay niệm phật, dâng hương niệm kinh, suốt bao năm qua Huyền Thanh chưa từng động phàm tâm lần nào, thậm chí tính tình hắn ngày càng lạnh nhạt, không hề hiểu chút gì về tình yêu đôi lứa.
Trước khi gặp Khương Ly, trái tim hắn chưa từng loạn nhịp, chưa từng vì ai mà thay đổi quyết định đời mình, càng chưa vì ai mà xốn xang đến vậy.
Vì sao hắn thấy tức giận khi viên ngoại Tiền muốn mai mối Khương Ly với Tiền Thanh Thanh, vì sao hắn thấy ủ rũ khi cậu thân thiết nói chuyện với Tiền Thanh Thanh, vì sao hắn lại thấy buồn bã khi cậu yêu chiều Lộ Tiêm Tiêm, và vì sao hắn lại ôm phắt Khương Ly ra khi Lộ Tiêm Tiêm nhào vào lòng cậu?
Quá nhiều vấn đề khiến hắn hoang mang, và đến hôm nay cuối cùng hắn cũng đã có câu trả lời.
Vì vướng lòng trần, vì có tà dục.
Đúng vậy, Huyền Thanh từng hỏi trụ trì, vì sao trái tim hắn luôn đau đớn, vì sao hắn luôn nhớ nhung một điều gì đó, có phải hắn đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng phải không?
Giờ hắn đã có đáp án rồi.
Rất nhiều vấn đề mơ hồ khó hiểu, ngay thời khắc này Huyền Thanh đã tự tay xua đi lớp mù sương và giải mã nó.
Ánh mắt chậm rãi thanh tỉnh, Huyền Thanh ngắm nhìn người trước mắt, và tâm trí hắn được lấp đầy bởi hình ảnh đối phương, nó tràn ra đầy sinh động, chẳng còn hồ nước tĩnh lặng tẻ nhạt ngày nào nữa.
Đúng lúc đó, hệ thống reo vang: “Độ yêu thích của nam chính tăng 5%.
.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.
10%.
.
.
15%.
.
.
20%! ! ! Yahh xin chúc mừng ký chủ, độ yêu thích đạt 78% mở khóa Thành tựu yêu thích sơ cấp, chỉ còn 2% nữa thôi là đạt Thành tựu yêu thích rồi nè, cố gắng lên nào!”
Một lần tăng 20%, không hổ là người đàn ông của cậu.
Hệ thống luôn trực tiếp thông báo kết quả cuối cùng cho Khương Ly biết, đây là lần đầu tiên nó thông báo theo mốc như vậy.
Khương Ly cứ ngửi thấy mùi gian gian đâu đây, có vẻ Tiểu Khả Ái rất hưng phấn khi thấy hòa thượng động lòng phàm, đểu thật đấy!
Khương Ly thầm bật cười: “Thích quá ha Tiểu Khả Ái?”
Hệ thống: “.
.
.
Ờm, vâng!”
Sau khi đột phá thành tựu yêu thích, dường như ánh mắt Huyền Thanh nhìn cậu cũng thay đổi hẳn, không lặng thinh như trước mà thêm chút ám muội khó thấy.
.
.
là tình yêu.
Khương Ly rũ mi, đôi tay đè dây đàn tùy ý gảy một nốt rồi mỉm cười: “Hòa thượng nhỏ, người chưa trả lời câu hỏi của ta.”
Ánh mắt Huyền Thanh lướt ngang qua đôi tay nhỏ nhắn của Khương Ly, rải rác dần lên khuôn mặt cậu, cuối cùng hắn quyết định nâng bước đi tới trước mặt cậu.
Lần trước hắn khiến Khương Ly đau lòng rời đi, lần này đổi lại, hắn sẽ chủ động tới gần cậu, tựa hồ tất cả đã do định mệnh an bài.
Khương Ly ngẩng đầu nhìn hắn, khoe ra cần cổ mảnh khảnh xinh đẹp, yết hầu cũng theo đó mà trượt lên một chút.
Tầm mắt Huyền Thanh không khống chế nổi mà ngừng lại nơi cần cổ đó, hắn chậm rãi nhìn xuống, lộ ra đoạn xương quai xanh tinh tế như điêu như tạc.
Dưới lớp áo trắng gạo, Huyền Thanh chỉ thấy da thịt Khương Ly trắng đến chói mắt, lòng hắn khẽ xao động như thôi thúc hắn hãy nhào lên, hãy mơn trớn đường xương quai xanh duyên dáng đó.
Khát khao đó chưa bao giờ có, thậm chí là ý niệm vô cùng khác người như thể tâm ma khiến ánh mắt hắn thêm sâu hút, khóe môi cũng bất giác mấp máy.
Tuy lớn lên trong đền chùa, nhưng trừ bỏ kinh Phật, trụ trì còn dạy cho hắn cả tứ thư ngũ kinh.
Sách Luận ngữ dạy rằng “Không nhìn điều sai, không nghe điều bậy, không nói điều trái, không làm điều quấy”.
Nếu đúng theo lễ nghĩa, lúc này hẳn là Huyền Thanh phải quay mặt đi chỗ khác, không được phép nhìn làn da nõn nà kia.
Cơ mà lửa dục trong lòng đang đốt khiến Huyền Thanh không tài nào dời tầm mắt nổi, rất may một người xuất gia như hắn vẫn có sợi dây lý trí khá vững chắc giúp hắn không làm ra hành động nào thái quá.
Nhưng sao Khương Ly không đoán ra được cơ chứ, cậu ra vẻ chưa biết gì, đưa tay ra quơ quơ trước mặt hắn: “Hòa thượng nhỏ, sao người lại ngẩn ra thế?”
Huyền Thanh gắng khống chế bản thân, dời tầm mắt ngắm nhìn đàn cổ, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sao vừa rồi cậu lại gọi ta như vậy?”
“Sao cơ?” Khương Ly giả ngốc: “Gì vậy hòa thượng nhỏ?”
Ngoài miệng làm trò không hiểu ra sao, nhưng ánh mắt cậu lại chẳng chút nào che giấu, cứ ngâm nga ý cười nhìn hắn.
Biết rõ cậu cố ý nhưng Huyền Thanh đâu làm gì được, hắn ngập ngừng, lại nói tiếp: “.
.
.
Bốn chữ kia.”
“À.
.
.” Khương Ly bừng tỉnh, cậu chống bàn đứng dậy tiến gần về phía hắn, lúc này mới chậm rãi nhả từng chữ: “Huyền Thanh ca ca ơi?”
Chữ “ơi” cuối cùng khẽ ngân, hóa thành cọng lông vũ lướt ngang qua trái tim Huyền Thanh.
Lại thêm lần nữa tai Huyền Thanh như phải bỏng, bốn