Linh hồn Khương Ly đã phiêu đãng trong không gian giả thuyết này được mấy trăm năm, ngoại trừ lần kể chuyện này với người yêu thì cậu chưa từng tiết lộ với ai, cũng không muốn tiết lộ với ai.
Không ngờ vị cao tăng trước mắt chỉ mới gặp cậu lần đầu đã nhìn thấu tất cả.
Linh hồn dạo bước tới các thế giới, trông thế nào cũng là một chuyện vô cùng hão huyền, cho dù trước mắt là người thân của Huyền Thanh nhưng Khương Ly vẫn không dám trải lòng.
Nỗi khiếp sợ qua đi, cậu ép mình bình tĩnh rồi nhìn thẳng vào ánh mắt đối phương không né không tránh: “Lời người nói là có ý gì ạ? Thứ cho vãn bối không hiểu.”
Trụ trì Huyền Mẫn vẫn mỉm cười hiền từ, nghe cậu phủ nhận cũng không ngạc nhiên: “Thí chủ đừng lo lắng, nếu lời lão đây nói có điều mạo phạm, mong thí chủ đừng để lòng.”
Khương Ly: “Người nói vậy là sao?”
Huyền Mẫn không trả lời Khương Ly ngay, ông ngừng một hồi, thấy Khương Ly không tức giận mới tiếp lời: “Linh hồn nào cũng có sợi dây gắn kết với thế giới này, nó hô ứng với năng lượng nơi đây.
Ta để ý thấy thí chủ không có bất kỳ liên hệ gì với thế giới này, đoán chừng thí chủ không thuộc về nơi đây.”
Trước đây Huyền Thanh cũng từng kể cho cậu nghe, rằng trụ trì Huyễn Mẫn nói hồn phách hắn không hoàn chỉnh.
Vừa nghe xong Khương Ly đã nhận ra ngay, sở dĩ hồn phách Huyền Thanh không hoàn chỉnh là do sự tồn tại của hắn cũng giống hệt cậu, đều là những linh hồn không thuộc về thế giới này.
Nhưng vì sao trụ trì có thể nhìn thấu cậu mà không nhìn thấu Huyền Thanh?
Huyền Mẫn thấy cậu im lặng không nói, cũng không vội vã dò hỏi, chỉ lẳng lặng gắp thêm vài viên than sưởi ấm, rót thêm trà cho cậu.
Khương Ly lại đưa tay muốn giúp ông như lần trước, nhưng trụ trì xua tay: “Không cần khách khí vậy đâu, thí chủ là định mệnh của Huyền Thanh, vậy cũng coi như một nửa đồ đệ của ta, người một nhà cả.”
Đúng như lời Huyền Mẫn nói, kể từ khi Khương Ly bước chân vào đây, ông ấy không hề coi cậu như người ngoài.
Là một bậc cao tăng, ấy thế mà trước khi cậu tới, ông ấy đã tự châm trà, đặt nệm cho cậu.
Tất cả đều chứng tỏ ông công nhận Khương Ly, đồng ý quan hệ giữa Huyền Thanh và cậu.
Khoảng thời gian ở trấn Thanh Thủy, Khương Ly thường xuyên được nghe Huyền Thanh kể về trụ trì Huyền Mẫn.
Đây là vị cao tăng dạy hắn võ công, dạy hắn đọc sách.
Khương Ly biết trụ trì chẳng khác nào cha mẹ thân sinh của Huyền Thanh, nếu không sẽ chẳng bỏ ra nội lực chục năm vất vả giúp hắn củng cố hồn phách, hơn nữa còn giúp hắn áp chế bệnh tim.
Trước một người đáng kính tới vậy, Khương Ly đột nhiên cảm thấy mình không nên giấu diếm gì cả.
Vì thế cậu cởi bỏ phòng bị, nói sự thật cho ông biết, rằng mình là linh hồn tới từ thế giới khác, đúng thật cậu không thuộc về thế giới này.
Có được đáp án, trụ trì vẫn điềm nhiên hỏi tiếp: “Vì sao thí chủ lại tới đây?”
“Vì Huyền Thanh.” Khương Ly đáp, ngay từ khi bắt đầu chuyến hành trình dài đằng đẵng này, cậu chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là tìm ra hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trụ trì Huyễn Mẫn nghe tới đây thì bừng tỉnh gật gù: “Thì ra là thế.”
Trước ông luôn thắc mắc vì sao hồn phách Huyền Thanh lại bất ổn tới vậy, giờ thì ông rõ rồi.
Huyền Thanh giống Khương Ly, đều là linh hồn tới từ dị thế, nhưng mãi chính ông vẫn không hiểu vì sao mình nhìn thấu Khương Ly còn Huyền Thanh thì không.
“Trụ trì Huyền Mẫn.” Khương Ly nghiêm túc nhìn ông: “Nếu người đã biết vãn bối không thuộc về thế giới này, vậy người có cách nào để con trở về thế giới cũ không? Và còn một điều nữa, liệu con và bản thể của Huyền Thanh có ở cùng một chiều không gian không?”
Khương Ly kể lại chuyện mình gặp tai nạn bị thương, sau đó không hiểu ra sao bị kéo vào giữa các dòng thế giới cho trụ trì nghe.
“Lách tách ——”
Bếp sưởi ấm cúng vang lên từng âm điệu vui tai.
Thấy ánh mắt đầy chờ mong của Khương Ly, trụ trì Huyền Mẫn tuy không đành lòng nhưng vẫn tiếc nuối lắc đầu: “Xin lỗi, tiếc rằng ta không thể.”
Mọi mối quan hệ nhân – quả trên thế gian không phải thứ con người có thể định đoạt, tuy ông nhìn được vài dị tượng, nhưng không phải người có thể nghịch thiên cải mệnh.
Ánh sáng trong mắt Khương Ly vụt tắt, cậu biết vấn đề của cậu quá khó, chỉ biết gật đầu: “Vãn bối hiểu, cảm ơn người.”
Trụ trì lên tiếng: “Nếu đúng như lời thí chủ nói, đời đời kiếp kiếp luân hồi, vậy thí chủ có thể ở bên Huyền Thanh đời đời kiếp kiếp rồi, thế không tốt ư?”
“Đương nhiên là tốt.”
Khương Ly gật đầu, cậu rất biết ơn giả thuyết của dòng thế giới, khiến cậu ở bên người cậu yêu trọn bao kiếp người, là ước mơ của vô số cặp đôi ngoài kia.
Cho dù là Giang Trạm, Trì Phóng, Lục Hành, Tiêu Khải Hành hay Lục Cảnh Hà, đối với cậu không khác gì nhau, đều là người cậu yêu, là người trải qua biết bao lần sinh ly tử biệt với cậu.
Chỉ là.
.
.
Chung quy Khương Ly vẫn mong muốn được gặp bản thể thật của hắn một lần, chứ không phải chuỗi dữ liệu hư ảo như lúc này nữa.
Hai người hàn huyên tới tận khi trời sẩm tối.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ của, là Huyền Thanh: “Tới giờ ăn cơm rồi ạ.”
Trụ trì và Khương Ly tắt bếp, xếp nệm rồi cùng nhau ra khỏi phòng thiền.
Huyền Thanh đứng ngoài ôm Khương Nhu Mễ chờ hai người.
Vì Khương Nhu Mễ ở nhà một mình không quen nên chuyến này họ cũng cho nó theo.
Thấy con mèo trong lòng Huyền Thanh, trụ trì Huyền Mẫn chợt dừng bước.
Khương Ly thấy thế lên tiếng giải thích: “Là thú cưng vãn bối nuôi, sợ nó ở nhà một mình buồn nên mới mạn phép mang tới đây mà không báo trước, xin được thứ lỗi.”
Trụ trì Huyền Mẫn xua xua tay ý bảo không sao, ông ngắm nhìn Khương Nhu Mễ hồi lâu: “Ta chỉ cảm thấy nhóc con này rất có linh khí thôi, không sao đâu, đây là điềm tốt.”
Dứt lời, ba người cùng nhau xuống phòng ăn.
Bàn ăn đồ chay ba món một canh, tuy thanh đạm nhưng ăn rất ngon.
Đa phần tăng nhân đều sống trong chùa từ nhỏ, đây là lần đầu tiên họ được thấy mèo, thế nên bạn nhỏ Khương Nhu Mễ rất được yêu thích.
Nhưng nó là một con mèo vô cùng lạnh lùng, chẳng chịu cho ai vuốt ve hết á.
Ăn tối xong xuôi, Huyền Thanh đưa Khương Ly về một căn phòng, trong đã chuẩn bị sẵn chăn đệm sạch sẽ.
Khương Ly đặt Khương Nhu Mễ xuống, nhóc mèo lanh lẹ nhảy lên tìm một vị trí thoải mái bắt đầu lim dim.
Trời mới sang đông mà nó đã lười phát sợ luôn.
Trong phòng có đốt huân hương vô cùng thanh nhã, hương thơm cỏ cây tươi mát.
Khương Ly thắc mắc hỏi Huyền Thanh: “Đây là loại hương liệu gì vậy, thật dễ chịu.”
Huyền Thanh đưa mắt nhìn lư hương, lắc đầu: “Hương Liệu sẽ do Huyền Linh lo liệu, nếu em thích, mai ta xin cho.”
“Vâng.” Khương Ly mỉm cười, quả thực hương thơm cỏ cây này vô cùng thanh mát dễ chịu: “Đúng rồi, phòng chàng ở đâu?”
“Đối diện phòng trụ trì.”
Phòng dành cho khách và phòng dành cho các tăng nhân không cùng một khu, Huyền Thanh nhịn một hồi, cuối cùng vẫn cầm lòng không đặng lên tiếng: “Hôm nay trụ trì nói những gì với em?”
Khương Ly thấy Huyền Thanh tò mò, bèn nổi ý trêu chọc: “Không có gì, chỉ trò chuyện về chàng thời nhỏ thôi.”
“Thời ta còn nhỏ?” Huyền Thanh không hiểu ra sao, thời hắn còn bé thì có gì để nói cơ chứ: “Nói gì về ta?”
“Nghe nói chàng lên bảy rồi mà vẫn còn tè dầm.”
Huyền Thanh: “.
.
.” Ta không phải, ta không có!
Khương Ly tủm tỉm đi quanh Huyền Thanh một vòng, tấm tắc nói: “Hòa thượng nhỏ à, không ngờ một người lạnh lùng lãnh đạm như chàng lại thế đấy.
Còn tưởng hiểu chuyện thông minh thế nào, ai ngờ bảy tuổi rồi mà vẫn tè dầm, mất mặt quá đi mất!”
“Ta đâu có!” Huyền Thanh vội vàng phủ nhận, trong trí nhớ của hắn làm gì có chuyện tè dầm mất mặt thế này, huống chi còn là khi bảy tuổi! Hơn nữa với sự hiểu biết về trụ trì của hắn, căn bản ông ấy sẽ không trò chuyện với Khương Ly mấy việc nhàm chán này, căn bản Khương Ly đang nói hươu nói vượn!
“Không có thì không có.” Khương Ly cười đểu: “Chàng kích động