“Bác sĩ Tống, chỉ số của bệnh nhân vẫn bình thường.”
“Có dấu hiệu tỉnh lại không?”
“Không có.”
“Có dấu hiệu gì nhớ báo ngay cho tôi đấy, biết chưa?”
“Vâng”.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.
Khương Ly không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ thấy mí mắt cậu nặng trĩu, bên tai văng vẳng tiếng người nói chuyện nhưng nội dung là gì thì chẳng nghe rõ.
Có tiếng bước chân lúc gần lúc xa, hình như bàn tay ai đó đặt trên trán cậu kiểm tra nhiệt độ, sau đó lấy ra ngay.
Ngoại trừ những âm thanh đó, Khương Ly còn nghe thấy những tiếng “Tít tít tít ——”ồn ào, nhưng lúc này thần trí cậu không tỉnh táo nên chưa kịp nghe rõ đó là gì thì lại hôn mê tiếp.
Chờ Khương Ly tỉnh lại thêm lần nữa, cậu lại nghe tiếng hai người đó nói chuyện với nhau, lần này cậu nghe rõ ràng hơn rồi, là một nam một nữ.
.
.
Đây là đâu?’
Mắt Khương Ly hé mở, ngay sau đó lại vô lực khép lại, mấy lần như vậy cậu mới thành công mở bừng mắt dậy.
Đập vào mắt là mảng trần nhà trắng tinh, mới mở mắt đầu Khương Ly đã hoa lên tê dại.
Bên tai vẫn vang lên tiếng “Tít tít tít ——” chói tai.
Khương Ly cố sức nhìn quanh, khóe mắt liếc thấy hai người đứng ngay trước giường mình, đưa lưng về phía cậu nói chuyện.
Từ trang phục có thể đoán ra đó là một nam bác sĩ áo blouse trắng và nữ y tá trang phục hồng nhạt.
Khương Ly mở miệng muốn gọi họ, tiếc rằng cổ họng lại khô khốc không phát ra nổi âm tiết nào, chỉ có thể nhìn quanh, suy đoán nơi đây là một bệnh viện.
.
.
Tại sao cậu lại ở bệnh viện?
Khương Ly gắng sức suy nghĩ một hồi, trong đầu thoáng hiện lên cảnh chớp nháy của ngàn vạn án đèn flash, tiếng hỏi đáp ồn ào của nhóm phóng viên, tiếng ồn ào ngày càng rõ khiến cậu vô cùng nhức đầu.
Đúng ngày sinh nhật 30 tuổi, Khương Ly tuyên bố giải nghệ khỏi giới giải trí.
Sau buổi họp báo, trên đường về nhà Khương Ly bất hạnh gặp tai nạn giao thông, khi tỉnh lại thì cậu đã ở nơi đây.
Khương Ly không rõ mình đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy đầu óc nặng trĩu, muốn động đậy ngón tay cũng khó khăn vô cùng.
“.
.
.”
Khương Ly há miệng thở dốc, gắng sức gọi: “Bác.
.
.
sĩ.
.
.”
Giọng nói yếu ớt khiến hai người quay đầu lại xem, thấy Khương Ly đã tỉnh, hai người sửng sốt không thôi.
Bác sĩ kia ước chừng hơn ba mươi tuổi vội vã chạy lại, cúi đầu kiểm tra cho cậu: “Cậu Khương, cậu tỉnh rồi hả?”
Cổ họng Khương Ly lúc này khô khốc, đến cả sức lực gật đầu cũng chẳng còn, chỉ biết chớp mắt thay cho câu trả lời.
Thấy phản ứng của cậu, trên mặt bác sĩ và y tá lộ rõ vẻ vui mừng.
Thấy Khương Ly khó chịu, bác sĩ hỏi: “Cậu cảm thấy không thoải mái chỗ nào? Có thể nói chuyện không?”
“Nước.
.
.”
Khương Ly khàn khàn lên tiếng, còn gắng nói nữa là cổ họng cậu tiêu tùng mất.
Ngay tức khắc, bác sĩ kêu y tá chạy lại lấy cho Khương Ly chút nước ấm, sau đó tự mình điều khiển nâng giường lên cho Khương Ly tiện dựa.
Lúc này Khương Ly tỉnh táo hơn nhiều rồi, có lẽ vừa rồi các cơ quan nội tạng hơi suy kiệt sau cơn ngủ mê dài nên cậu mới thấy mệt mỏi đến thế.
Y tá bưng những hai cốc nước ấm đến, hiển nhiên là sợ cậu uống một cốc không đủ.
Độ ấm của nước vừa đủ, Khương Ly uống liền hai cốc, dòng nước xoa dịu cổ họng khô rát khiến cậu thoải mái hơn nhiều, giọng điệu cũng bớt khàn đi.
“Cảm ơn.”
Khương Ly ngẩng đầu cảm ơn hai người, liếc nhìn bảng tên phía ngực áo bác sĩ, cậu lên tiếng: “Chào bác sĩ Tống, xin hỏi tôi đang ở bệnh viện ư?”
Tuy đã đoán ra nhưng Khương Ly vẫn muốn hỏi thêm một lần cho chắc.
Nghe Khương Ly gọi mình, bác sĩ Tống giật mình với sự tỉnh táo của cậu, nụ cười trên mặt càng thêm tươi: “Đúng thế, nơi đây là bệnh viện tư nhân Khúc Khang thành phố C.
Hiện giờ tôi là bác sĩ chủ trị của cậu.”
Thành phố C.
Khương Ly nhớ rõ nơi cậu xảy ra tai nạn là ở thành phố A, cách thành phố C khá xa.
Khương Ly cũng từng nghe tới thanh danh của bệnh viện tư nhân Khúc Khang.
Đây là bệnh viện hàng đầu trong nước, bất kể thiết bị y tế hay lực lượng bác sĩ đều vô cùng tân tiến, hơn nữa tính bảo mật và độ an toàn vô cùng cao, chỉ phục vụ những người quyền thế, có tiền chưa chắc vào được.
Không hiểu sao cậu lại ở đây, đang định hỏi thì bác sĩ Tống đã lên tiếng trước: “Cậu có khó chịu ở đâu không? Đầu đau lắm hả?”
“Không đau, tôi chỉ thấy cơ thể hơi mệt thôi.” Khương Ly chậm rãi đáp.
Bác sĩ Tống nghe vậy săn sóc giúp Khương Ly dém lại chăn, cười an ủi: “Cậu Khương, cậu ngủ trọn hai năm lẻ sáu tháng, thấy mệt mỏi là chuyện bình thường.
Giờ cậu đã tỉnh, sau sẽ chậm rãi khỏe lại thôi.”
Khương Ly sửng sốt: “Sao cơ, tôi đã ngủ bao lâu?”
“Hai năm lẻ sáu tháng.”
Bác sĩ Tống thấy Khương Ly không thể tin nổi thì cẩn thận giải thích: “Trước cậu Khương đây gặp phải tai nạn giao thông vô cùng nguy hiểm ở thành phố C, tuy được cứu chữa kịp thời nhưng phần não cậu gặp chấn thương vô cùng nghiêm trọng.
Sau khi thoát khỏi cơn nguy kịch, cậu vẫn luôn lâm vào trạng thái hôn mê thế này suốt hai năm rưỡi.”
Bác sĩ Tống rất biết lựa lời, nói hôn mê nhưng thực ra Khương Ly đã ở trong trạng thái người thực vật suốt hai năm.
Khó trách khi tỉnh dậy cậu lại thấy cơ thể trì trệ tới vậy, ngay cả cổ cũng cứng đơ, hóa ra là vì cậu đã nằm yên như vậy suốt hai năm trời.
Bác sĩ Tống thấy cậu im lặng, lại quan tâm hỏi tiếp: “Cậu Khương, cậu có nhớ gì về những chuyện khi trước không?”
“Tôi nhớ rõ tôi gặp tai nạn ở thành phố A, còn lại thì chẳng nhớ gì nữa.”
Khương Ly nhớ rõ thời điểm tai nạn giao thông xảy ra, trên xe còn có trợ lý kiêm tài xế lái xe của cậu.
Hôm đó do người đại diện Từ Quốc Nhân có việc bận đột xuất nên trợ lý Tiểu Chu đưa cậu về nhà.
Nghĩ đến đây, Khương Ly hỏi bác sĩ Tống: “Bác sĩ, bác sĩ có biết những người gặp tai nạn với tôi năm đó có sao không? Còn nữa, ai là người đưa tôi tới đây? Người đại diện của tôi đâu?”
“Xin lỗi, tôi chỉ phụ trách chẩn trị cho cậu sau khi cậu đã qua cơn nguy hiểm nên không biết gì nhiều.” Bác sĩ Tống áy náy đáp: “Có điều người đại diện của cậu là anh Từ Quốc Nhân vẫn giữ liên lạc với tôi, cứ cách ba tháng anh ấy sẽ gọi cho tôi một lần hỏi thăm tình hình cậu.
Giờ cậu đã tỉnh, vẫn nên thông báo cho anh Từ Quốc Nhân một tiếng”
“Cảm ơn.” Khương Ly gật đầu: “Phiền bác sĩ cho tôi mượn điện thoại chút nhé.”
Bác sĩ Tống lấy điện thoại, tìm số Từ Quốc Nhân rồi gọi qua.
Đúng như lời bác sĩ nói, cách ba tháng Từ Quốc Nhân sẽ gọi hỏi thăm tình hình sức khỏe Khương Ly một lần, lâu dần cũng thân với bác sĩ luôn.
Chuông chưa rung được bao lâu đã nghe điện thoại vang lên tiếng anh ta: ‘Bác sĩ Tống, sao hôm nay lại gọi điện cho tôi đột ngột vậy? Tình huống Khương Ly xuất hiện bất thường à?”
Cách một đường dây điện thoại nhưng Khương Ly vẫn nghe rõ sự lo lắng trong lời nói của Từ Quốc Nhân.
Từ ngày Khương Ly ra mắt, Từ Quốc Nhân đã là người đại diện của cậu, hai người đồng hành cùng nhau gây dựng sự nghiệp suốt mười năm, chẳng khác nào đôi bạn thân thâm niên hết.
Bỏ qua việc công, phải công nhận Từ Quốc Nhân là một trong những người bạn tốt nhất của Khương Ly.
Nghe giọng điệu quan tâm của anh, Khương Ly cảm thấy ấm áp vô cùng, cậu ra hiệu để bác sĩ Tống đưa điện thoại qua.
Từ Quốc Nhân thấy bác sĩ Tống không lên tiếng thì tưởng Khương Ly gặp chuyện bất trắc, anh nôn nóng hỏi dồn: “Bác sĩ Tống? Bác sĩ Tống? Bác sĩ có nghe tôi nói gì không? Bác sĩ Tống? Xảy ra chuyện gì thế!?”
“Anh Từ.”
Khương Ly lên tiếng gọi Từ Quốc Nhân, một tiếng trực tiếp khiến đầu dây bên kia câm lặng.
Lúc lâu sau, Từ Quốc Nhân gần như gào vào máy: “A Ly!