Khăn tắm trôi tuột xuống, Giang Lẫm chợt thấy bên dưới trống trơn, thằng em hắn cũng lõa lồ mồn một trong không khí.
Biến cố bất ngờ khiến Giang Lẫm không kịp phản ứng, theo phản xạ, hắn quay đầu nhìn về phía Khương Ly, đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với cậu.
Vốn Khương Ly muốn ôm Khương Nhu Mễ cũng phải sững người chết trân, cậu vô thức liếc nhìn, chỉ thấy bờ mông căng bóng của Giang Lẫm, nhìn thêm phát nữa lại đối diện với tầm mắt hắn.
Bầu không khí vô cùng xấu hổ.
Giang Lẫm thầm mắng một câu, nhanh chóng cúi người nhặt khăn tắm quấn lại.
Ngay khi Giang Lẫm khom lưng, Khương Ly đã cố lắm rồi nhưng vẫn liên tưởng tới mấy hình ảnh nhặt xà phòng linh tinh, thế nên vốn đang xấu hổ giờ lại buồn cười vô cùng.
Hơn nữa cảnh tượng này cứ quen quen.
Hình như cậu cũng từng lột khăn tắm của ai đó rồi.
Giang Lẫm có thói quen tắm sáng, vừa tắm xong thấy Khương Ly qua, hắn không muốn để cậu chờ lâu nên chưa kịp mặc quần áo đã ra mở cửa ngay, không ngờ lại bị Khương Nhu Mễ hại chết.
Tuy nói chuyện thân mật hơn hai người cũng từng làm, căn bản chuyện nhỏ này chẳng thấm tháp vào đâu, nhưng với tiền đề Khương Ly chẳng nhớ chút gì về hắn, dù hành vi này là vô tình nhưng Giang Lẫm cứ thấy mình lưu manh thế nào ấy.
Đã thế đầu sỏ gây tội còn dám vô tội ngồi dưới đất ngửa đầu nhìn hắn: “Meow?”
“Nhóc cứ đợi đó.”
Giang Lẫm vội vàng mắng một câu, hắn nắm khăn tắm bước nhanh vào phòng, Khương Nhu Mễ cũng theo, và đương nhiên bị hắn sập cửa cho đứng ngoài.
Khương Ly chạy lại bế Khương Nhu Mễ, nhéo nhéo tai nó bật cười: “Gan nhóc cũng lớn quá nhỉ?”
Khương Ly bất giác bật cười như thể chuyện Khương Nhu Mễ kéo rớt khăn tắm Giang Lẫm là chuyện rất khôi hài.
Khương Nhu Mễ: “Meow?”
Giang Lẫm thay quần áo rất nhanh, hắn mặc một bộ đồ ngủ trông khá thoải mái, tóc cũng được lau sơ qua.
Khương Ly thấy Giang Lẫm thì ôm Khương Nhu Mễ đứng lên, tới gần mới phát hiện tai hắn có hơi ửng đỏ.
Chắc do vừa rồi phải khoe mông với người lạ là cậu đây mà.
Khương Ly muốn cười lắm rồi nhưng vẫn phải cố nén lại, cơ mà không hiểu sao lại buồn bã ngay vì hai chữ “người lạ”.
Khương Ly cũng không hiểu sao nữa, nhưng đúng thật hai người chỉ là người xa lạ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Lẫm sống với Khương Ly mấy kiếp người, đương nhiên tâm trạng cậu thế nào hắn biết hết.
Thấy Khương Ly khẽ cau mày, Giang Lẫm hoảng hốt dò hỏi: “Em sao thế?”
Giang Lẫm hỏi rất tự nhiên, giọng điệu quan tâm hoàn toàn không giống một người xa lạ mới quen cậu được một ngày.
Khương Ly và hắn chẳng khác nào cửu biệt trùng phùng, câu hỏi ấy thành công xoa dịu cậu, thực sự rất quái lạ.
“Không sao.” Khương Ly cười nói, tầm mắt lơ đãng liếc nhìn vành tai đỏ ửng kia, lại chỉ chỉ Khương Nhu Mễ: “Mau cho nhóc mèo ăn thôi.”
Khương Nhu Mễ ngửa đầu nhìn Giang Lẫm, đáng yêu chớp chớp mắt: “Meow meow?”
Thấy Khương Nhu Mễ, Giang Lẫm tức mà không làm gì được, nếu không phải có Khương Ly ở đây, chắc chắn hắn phải dạy dỗ nó một phen cho hả dạ.
Hắn đứng dậy đi tới mở tủ, lấy một chén đồ ăn nhỏ đưa cho Khương Nhu Mễ.
Khương Nhu Mễ nhảy khỏi lồng ngực Khương Ly, đi tới chén đồ ăn nhấm nháp.
Vốn Khương Ly sang đây chỉ để cho Khương Nhu Mễ ăn, xong việc rồi thì cậu ở đây làm gì nữa, thế nên nói: “Vậy tôi về nhé.”
Người đã sang đây đời nào Giang Lẫm chịu thả sớm vậy: “Em đã vất vả chăm sóc Khương Nhu Mễ cả đêm rồi, tôi mời em ăn cơm thay cho lời cảm ơn nhé, em thích ăn gì nào? Để tôi nấu cho em.”
Hỏi vậy chứ món gì Khương Ly thích ăn hắn đều rõ cả.
“Đều là hàng xóm với nhau cả, đừng khách sáo thế.” Khương Ly uyển chuyển từ chối: “Hơn nữa nó ngoan lắm, tôi chẳng vất vả gì đâu.”
Đúng thật Khương Ly đang tươi cười đấy, nhưng cảm giác vô cùng xa cách, rất phù hợp với quan hệ hai người lúc này.
Nụ cười ấy khiến Giang Lẫm hụt hẫng vô cùng, hắn rất muốn ôm lấy cậu, nói cho cậu biết cậu là người hắn yêu.
Ở thế giới giả lập kia, hắn đã cùng cậu trải qua sáu kiếp đời, kiếp nào cũng trọn vẹn bên nhau chứ chẳng phải hàng xóm mới quen biết chi hết.
Có điều hắn không thể, hai người mới gặp lại nhau, Khương Ly mất sạch ký ức về hắn, nếu nói lung tung, có khi Khương Ly sẽ thấy hắn điên rồi, và càng ngày càng cách xa hắn.
Mất nhiều hơn được.
Đương nhiên Giang Lẫm không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, chỉ có thể đổi cách nói chuyện: “Vậy cứ ăn một bữa đi, chúng ta là hàng xóm của nhau, đừng xa lạ với tôi thế, sau này có khi vẫn phải nhờ em chăm sóc Khương Nhu Mễ giúp tôi đó.”
Giang Lẫm nói như van cầu, Khương Ly cũng không tiện từ chối, nói cho cùng “Bán anh em xa mua láng giềng gần”, giữ quan hệ tốt với hàng xóm có khi được lợi về sau.
Quan trọng là hàng xóm có mèo cho cậu nựng! Khương Ly tự thuyết phục bản thân, cậu là vì mèo nên mới ở lại.
“Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
Khương Ly bật cười, mi mắt cong cong khiến Giang Lẫm cũng vui theo: “Vinh hạnh cho tôi.”
Ở bên Khương Ly bao năm, tuy tay nghề của hắn không sánh bằng cậu nhưng Giang Lẫm tự tin đồ ăn mình nấu vẫn tạm chấp nhận được.
Dù sao hai người bên nhau bao năm, không thể lần nào cũng để Khương Ly nấu cơm được.
Hôm qua sau khi dọn qua đây, trợ lý đã giúp hắn chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, tủ lạnh cũng được lấp đầy bởi đồ nguyên liệu nấu ăn tươi mới, không thiếu thứ gì.
Giờ vẫn còn sớm, mới khoảng chín giờ sáng, theo lý thuyết phải ăn sáng mới đúng, nhưng Giang Lẫm muốn ở bên Khương Ly nhiều hơn nên hắn quyết định đãi cậu bữa trưa.
Trước tiên Giang Trạm làm cho Khương Ly chút ngũ cốc, lại mang bánh kem, hoa quả cho cậu nhâm nhi, sau đó tự mình vào bếp chuẩn bị nấu ăn.
Đúng thật Khương Ly chưa ăn sáng, thế nên vô cùng đói bụng.
Khương Ly uống một ngụm ngũ cốc, phát hiện trong cho khá ít đường, độ ngọt vô cùng vừa phải, là hương vị cậu thích nhất.
Vì luyện tay nghề nấu ăn bao năm nay nên Khương Ly rất nhạy cảm với hương vị, uống ngũ cốc cũng yêu cầu độ ngọt vừa phải, nhiều một chút hay ít một phần Khương Ly cũng không hài lòng nổi.
Kể cả trợ lý Tiểu Chung khi trước cũng vậy, dù có thân thuộc với Khương Ly đến mấy nhưng thỉnh thoảng vẫn pha sai khẩu vị cậu.
Nhưng Giang Lẫm lại khiến cậu vô cùng hài lòng.
Trùng hợp thôi ư?
Khương Ly nghi ngờ thoáng nhìn phòng bếp.
Hai căn hộ bày trí khá giống nhau, diện tích khá lớn, từ góc độ của Khương Ly không nhìn rõ toàn cục, chỉ có thể loáng thoáng thấy Giang Lẫm chạy qua chạy lại.
Tuy cậu là khách nhưng cứ ngồi yên chờ ăn như vậy không ổn cho lắm, thế nên Khương Ly ăn nốt bánh và ngũ cốc thì bưng đồ vào bếp.
Giang Lẫm chuẩn bị hầm xương, hắn nghe tiếng bước chân thì quay lại nhìn, thấy Khương Ly bưng chén bát vào, hắn dặn: “Cứ để chỗ bồn nước là được.”
“Ừm.”
Khương Ly gật đầu, lại tự tay dọn rửa chén đĩa luôn.
Trước kia khi hai người bên nhau, nếu hôm nào ăn ở nhà thì hai người cũng sẽ phân công nhau làm việc như thế.
Giang Lẫm không quá ngạc nhiên, vẫn xếp sườn vào nồi rồi đậy nắp lại.
Rửa chén đĩa xong xuôi, Khương Ly hỏi: “Để tôi giúp anh nhé?”
Giang Lẫm gật đầu: “Ừm.”
Hắn lại xắn tay bắt đầu sơ chế cá, đặt lên thớt, bắt đầu róc vảy tách da.
Khương Ly đang rửa rau ngay bên cạnh, thấy đao pháp của