Ngay khi Khương Ly gọi “Ông nội?”, sắc mặt Giang Lẫm dần đen thui với tốc độ mắt thường có thể thấy, đã thế Khương Nhu Mễ còn cố tình tới góp vui, nghe cậu gọi còn kêu “meow meow” với Giang Lẫm mấy tiếng.
“Meow meow, meow meow!”
Âm điệu này chẳng khác nào Khương Nhu Mễ đang liên mồm gọi hắn là “ông nội, ông nội”.
Mãi tới khi Khương Ly không nhịn nổi bật cười, cười đã rồi mới bừng tỉnh vội vã che miệng Khương Nhu Mễ và mình lại, rối rít nói với Giang Lẫm: “Xin lỗi xin lỗi tôi lỡ miệng.
.
.
Ấm đầu nói năng lung tung, xin anh đừng để bụng.
Đúng là cậu ấm đầu thật rồi, sao lại thất lễ gọi người ta là “ông nội” rồi hết lần này tới lần khác cười cợt người ta vậy chứ.
Lúc này gân xanh Giang Lẫm đã đầy đầu cả rồi, hai chữ “Ông nội” này ám quẻ hắn những sáu thế giới lận đấy, không ngờ về thế giới thực mà vẫn chẳng thoát.
Khương Ly mất trí nhớ có chọn lọc à! ! !?
.
.
Rốt cuộc hắn nợ cậu mấy kiếp vậy trời!?
Giang Lẫm hít sâu một hơi cố giữ bình tĩnh, hắn để lại câu “Lát nữa tôi qua” rồi xoay người rời đi.
Hắn sợ mình ở thêm lát nữa chắc không nhịn nổi điên lên xử một lớn một nhỏ này mất!
Thấy hắn đi rồi, Khương Ly khỏi nín nữa, cậu ngửa đầu cười lớn cho đã.
Khương Ly ôm Khương Nhu Mễ ngồi xuống, cười đủ rồi mới nhéo nhéo cái tai đáng yêu của nhóc mèo cưng nựng.
Chợt nghĩ tới điều gì đó, cậu bất giác im bặt.
Hôm nay khi Khương Ly gọi cái tên “Giang Trạm”, phản ứng của Giang Lẫm vô cùng quá khích, xét tới biểu hiện của anh ta, hẳn là quen biết người này, thậm chí còn thân thiết là đằng khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơ mà sao cậu có thể gọi tên mà lại không nhớ ra nổi người này là ai?
Khương Nhu Mễ biết Khương Ly đang nghĩ ngợi vẩn vơ, nó không lên tiếng quấy rầy, chỉ tìm một tư thế thoải mái nhất nằm ườn trên đùi Khương Ly, cái đuôi lười biếng quét tới quét lui, thoạt trông vô cùng thư thái.
Khương Ly lơ đãng vuốt ve nó, thấp giọng lẩm bẩm: “Giang Trạm.
.
.”
Vừa gọi, Khương Nhu Mễ vốn ngoan ngoãn nằm ườn trên người cậu đột nhiên bừng tỉnh nhìn quanh: “Meow?”
Khương Ly ngừng tay, thắc mắc nhìn nó: “Nhóc sao vậy?”
Khương Nhu Mễ ngửa đầu nhìn cậu, lại kêu thêm hai tiếng nữa.
Khương Ly chợt giật mình sửng sốt, bây giờ mới nhận ra hẳn là nó nhận ra cái tên “Giang Trạm” này, chính cậu cũng không chắc nữa, thế nên gọi lại xác nhận: “.
.
.
Giang Trạm?”
“Meow!”
“Giang Trạm?”
“Meow!”
Gọi lần nào Khương Nhu Mễ đáp lần đó, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn cậu như chứng minh cho phỏng đoán kia.
“Nhóc cũng biết người đó hả?”
Khương Ly nhéo má Khương Nhu Mễ, nó nhìn cậu không thèm chớp mắt.
Nếu Khương Nhu Mễ biết nói, có khi nó sẽ cho cậu biết kha khá thông tin hữu ích ấy chứ.
“.
.
.
Rốt cuộc mình đã quên mất điều gì cơ chứ?”
Khương Ly nhức đầu day day trán, vấn đề này sắp thành bóng ma tâm lý với cậu luôn rồi, cậu đứng lên lững thững đi vào thư phòng.
Khương Ly mở máy tính, lên Baidu gõ hai chữ “Giang Trạm.”
Trên Baidu xuất hiện vô số thông tin liên quan và cơ man ảnh chụp, tiếc rằng cậu vẫn phải thất vọng thoát ra.
Không phải, tất cả đều không phải.
Cho dù không nhớ ra nổi “Giang Trạm” là ai nhưng Khương Ly vẫn có trực giác tất cả những tấm ảnh trên đây đều không phải hắn.
“Sao không có thông tin gì về người này cơ chứ?”
Khương Ly lẩm bà lẩm bẩm, rà một lượt thông tin về cái tên “Giang Trạm” này.
Đáng tiếc đảo qua đảo lại một vòng vẫn chẳng ích gì.
Khương Ly bất lực buông chuột, cậu nhắm mắt lắc đầu thật mạnh như muốn hất văng cái tên “Giang Trạm” này ra nhưng nó đã sớm mọc rễ trong đó rồi.
Người đó rốt cuộc là ai? Cậu có quan hệ gì với hắn? Đến cùng thì suốt hai năm rưỡi hôn mê đã xảy ra những chuyện gì?
Là một diễn viên, Khương Ly không hề xa lạ với các kịch bản xuyên không, thế giới giả tưởng các thứ, mà cậu cũng thường xuyên đọc tiểu thuyết giải trí.
Khương Ly tự phân loại tiểu thuyết xuyên không thành hai loại, một là “Hồn xuyên”, hai là “Thể xuyên.” Có hiện đại về cổ đại, có cổ đại tới hiện đại, cũng có thể tới một không gian hoàn toàn dị hoặc, nói chung giả thuyết nhiều không kể hết.
Chiều nay khi tra bệnh trạng của mình, Khương Ly bỗng nhiên nghĩ tới khả năng “Xuyên không” này.
Khương Ly từng xem một kịch bản “Xuyên không” như thế, vì một vài nguyên nhân khó hiểu nào đó, hồn phách vai chính đi tới một thế giới cổ đại hư cấu khác.
Vai chính ở đó làm giàu, và thân thể của vai chính ở thế giới hiện đại luôn trong trạng thái ngủ say.
Sống trọn một đời và chết thọ ở thế giới cổ đại, hồn phách vai chính lại về thế giới thực và tỉnh dậy thêm lần nữa.
Kịch bản hư cấu được biên tập từ cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, lúc đó Khương Ly thấy cốt truyện khá thú vị, muốn nhận vai lắm nhưng thời gian đó cậu vướng bộ phim khác, không thể chạy song song được.
Nay Khương Ly thắc mắc có khi nào cậu trong trạng thái người thực vật cũng gặp tình huống như thế?
Nếu thật như thế, Giang Lẫm đóng vai trò gì ở đây? Vì sao cái tên “Giang Trạm” lại khiến anh ta phản ứng dữ dội tới vậy, “Giang Trạm” có quan hệ gì với Giang Lẫm? Tại sao cậu lại quên mất những chuyện quan trọng đến thế!?
Thắc mắc chồng thắc mắc khiến Khương Ly nhức đầu không thôi, cậu nhắm chặt máy, hít sâu một hơi cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Khương Ly nghĩ mình vẫn nên tìm cơ hội hỏi thẳng Giang Lẫm thì hơn: Rốt cuộc “Giang Trạm” là ai?
Khương Ly càng nghĩ càng đau đầu, rất muốn lao ra ngoài túm Giang Lẫm hỏi ngay, tiếc rằng giờ đêm đã khuya, quấy rầy hắn thì thật không phải phép.
Nhịp gõ bàn càng lúc càng nhanh, Khương Ly dứt khoát mở nhạc cho thư thả đầu óc.
Một đống chuyện dồn nén trong bộ não nhỏ bé, Khương Ly làm gì còn tâm tư chọn bài hát, cậu ấn bừa.
Một khúc nhạc tiếng Ý.
Nhịp tay gõ bàn của Khương Ly chợt ngừng.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Bên kia Thẩm Dự vừa tắm rửa xong, thấy Giang Lẫm một mình ngồi ngoài sofa, nhìn mãi chẳng thấy Khương Nhu Mễ đâu nên thắc mắc: “Khương Nhu Mễ ở lại chỗ Khương Ly hả?”
“Ừm.”
Giang Lẫm đang dùng máy tính xử lý công việc từ xa, không ngẩng đầu mà đáp lời ngay.
“Quái lạ, sao hai ba con nhà Khương đó vẫn thân nhau thế nhỉ, tao ghen tị quá đi mất!” Thẩm Dự cảm thán một câu, phát hiện Giang Lẫm không hề quan tâm, dứt khoát ngồi xuống cạnh hắn: “Sao mày không có phản ứng gì hết thế? Chẳng lẽ mày không ghen à?”
“Không cần thiết.” Giang Lẫm thao tác chuột: “Mèo của tao, người cũng là của tao.”
“.
.
.” Thẩm Dự cạn lời, mắt liếc