Khương Ly ở trạng thái thực vật hơn hai năm, ít tiếp xúc với ánh nắng mặt trời nên da dẻ cậu trắng nõn.
Khương Ly dường như là đứa con được trời cao ưu ái, không chỉ tặng cậu một khuôn mặt mỹ lệ mà còn bất biến theo năm tháng, có lẽ thời gian đã bỏ qua cậu rồi.
Đúng thật Khương Ly rất được trời cao ưu ái, hầu như người gặp người yêu.
Trong trò chơi, dung mạo các nguyên chủ giống Khương Ly tới bảy tám phần, hơn kém nhau chỉ ở khí chất mà thôi.
Khương Ly đội tóc giả, tỉa tót lại lông mày nên nét anh khí trên mặt cậu nhu hòa hẳn, thêm lớp trang điểm và trang phục thì người ngoài khó mà nhận ra cậu là nam.
Để tránh người khác nhận ra gây những phiền toái không cần thiết, Khương Ly đặc biệt đeo thêm khẩu trang và mũ lưỡi trai đen, tới trước mặt Giang Lẫm mới tháo ra.
Bởi vậy Giang Lẫm mới ngây ra đó nhìn cậu.
Ngày viết thư pháp hôm đó, hắn nhớ hắn có hỏi Khương Ly rằng cậu nhìn thư pháp thì có nhớ tới ai không, lúc đó Khương Ly chỉ nhắc tới Tiêu Khải Hành.
Cậu không hề hiểu hắn đang ám chỉ gì, nhưng có lẽ hắn nghĩ sai rồi.
Cho tới hôm nay, khi Khương Ly xuất hiện trước mặt hắn với trang phục nữ, còn gọi một tiếng “Lục đại sư”, chứng tỏ cậu đã nhớ ra hết rồi.
“Lục đại sư ơi.”
Khương Ly thấy hắn vẫn cứ ngây đơ ra đó, cậu mỉm cười nắm lấy cà vạt kéo hắn về phía mình: “Anh thất thần ra đó làm gì? Không về với em nữa hả?”
Khương Ly khoảng mét tám, Giang Lẫm cao hơn cậu những một cái đầu.
Theo động tác Khương Ly, hai người bốn mắt nhìn nhau, và Giang Lẫm thấy rõ ý cười ranh mãnh trong mắt cậu.
Đây chẳng phải lần đầu tiên Giang Lẫm bị Khương Ly chọc, nhìn nụ cười nghịch ngợm ấy là hắn đoán ra được ngay, nhưng lần này ngoại trừ vui sướng, hắn bất ngờ nhiều hơn.
Không ngờ Khương Ly lại mặc đồ nữ tới chỗ hắn
Giang Lẫm kéo Khương Ly thẳng vào phòng, đè người lên cửa hôn lấy hôn để, không cho cậu cơ hội phản kháng.
Đôi tay Khương Ly bị hắn ấn chặt trên đỉnh đầu, chỉ thấy môi tê rần, có muốn phản kháng cũng không có sức.
Lúc này Giang Lẫm rất thô lỗ, nhưng cậu vẫn chiều theo ý hắn thuận thế hé môi hôn sâu.
Hồi lâu sau, Giang Lẫm buông tay cậu ra, trán áp trán hỏi:”Em nhớ ra từ bao giờ? Hôm giao thừa ư?”
Khương Ly cười nhăn nhở: “Đúng thế.
Vui vẻ không? Bất ngờ không?”
Ngày Giang Lẫm trải giấy viết thư pháp, thực ra Khương Ly đã láng máng nhớ vài chuyện về Lục Cảnh Hà, nhưng cậu thích giả vờ không biết để trêu Giang Lẫm thôi.
Bộ đồ nữ này cậu mới mua ngay sau khi tới thành phố C, cơ mà dạo này Giang Lẫm quá bận nên chẳng hay biết gì, coi nhú tặng hắn một món quà bất ngờ vậy.
Đúng thật Giang Lẫm rất vui, vừa vui vừa sợ.
Sợ cậu tiếp nhận quá nhiều ký ức cùng một lúc sẽ mệt, nhưng vui khi thấy càng tiếp xúc với hắn thì những ký ức kia sẽ về với cậu nhanh hơn.
Ngày qua ngày, không bao lâu sau có lẽ Khương Ly sẽ nhớ ra toàn bộ thôi.
Nghĩ tới đây, Giang Lẫm vui sướng vô cùng, nhịn không nổi tiếp tục hôn Khương Ly, cảm giác hôn mãi cũng không thấy thỏa mãn nổi.
Hai người hôn đến mệt, Khương Ly thấy đủ nên đẩy Giang Lẫm ra: “Anh xong việc chưa đó?”
Giang Lẫm lại nhào tới hôn cậu: “Sắp xong rồi đây, em chờ tôi xíu xíu nữa thôi.”
Nói rồi Giang Lẫm đi tới bàn làm việc sắp xếp giấy tờ, hắn tắt máy tính, sau đó qua phòng nghỉ bên cạnh lấy chiếc áo khoác cho Khương Ly: “Em mặc vào đi.”
Dạo này thời tiết đã ấm hơn nhiều, Khương Ly không cảm thấy quá lạnh nên không mặc thêm áo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Lẫm đưa áo khoác qua, cậu lắc đầu không nhận: “Em không lạnh.”
Nhìn cặp đùi trắng nõn của Khương Ly một hồi, Giang Lẫm nghĩ kiểu gì tối cũng lạnh cho xem, phải lạnh.
Hắn cũng không nhiều lời nữa, nhanh tay lẹ chân bọc Khương Ly vào áo khoác luôn: “Được rồi đó.”
“.
.
.” Khương Ly cạn lời: “Người ta có một loại lạnh là Mẹ thấy con trai lạnh, còn em.
.
.”
“Là chồng em thấy em lạnh.” Giang Lẫm tiếp lời: “Bớt nói linh tinh đi, cứ nghe lời tôi mặc vào cho ấm.”
“Được thôi, nghe anh hết.”
Khương Ly bất đắc dĩ đứng im, tuy cậu đưa đẩy vậy thôi chứ cậu thực sự rất hưởng thụ sự quan tâm của Giang Lẫm dành cho mình.
Giang Lẫm lại giúp cậu đội mũ và đeo khẩu trang, hai người cùng nhau ra ngoài, tới gần thang máy thì gặp phải một nữ thư ký.
Trên tay thư ký là một tập văn kiện, thấy hai người, cô đứng khựng lại cung kính cúi người: “Sếp, kế hoạch hợp tác với tập đoàn Kỳ Nhuận đã tới rồi đây, tôi mang tới phòng làm việc ngài nhé?”
“Ừm.”
Giang Lẫm lên tiếng, hắn đi tới ấn thang máy.
“Vâng, ngài đi thong thả.” Thư ký cung kính đứng sang một bên.
Giang Lẫm và Khương Ly cùng nhau bước vào thang máy, tận khi cửa thang máy khép lại rồi, nữ thư ký vẫn yên lặng đứng đó.
Cô chậm rãi mang văn kiện tới phòng Giang Lẫm, mãi cho tới khi vào thang máy cho nhân viên mới thở phào nhẹ nhõm thả lỏng người.
Thang máy trống trơn, thư ký khỏi gồng, cô ngồi thụp xuống rút điện thoại múa phím với chị em trong WeChat.
—— Thư ký A: Ahhahahaaha má ơi tôi vừa gặp boss nhà mình này.
—— Thư ký B: Hôm nào cô chẳng phải đụng mặt boss? Kích động gì chứ!?
—— Thư ký A: Tôi tôi tôi tôi cuống quá nên chưa gõ xong đã gửi! Tôi nhìn thấy boss với một cô gái bước ra từ văn phòng của ngài ấy!
—— Thư ký C: Gì cơ gì cơ? Cô không nhìn lầm đó chứ!?
—— Thư ký D: Làm gì có chuyện đó!? Tôi có thấy cô gái nào lên phòng sếp đâu!? Với lại.
.
.
có sinh vật tự dưng tự lành dám tới phòng sếp luôn hả!?
—— Thư ký B: Nghĩa là cô ấy dùng thang máy dành cho sếp để lên! !?
.
.
Trong tập đoàn Giang thị, ngoại trừ trực tiếp ngồi thang máy dành cho sếp lên thẳng văn phòng Giang Lẫm thì các thang máy còn lại đều phải đi qua tầng dành riêng cho thư ký.
——Thư ký A: Đúng thế đúng thế! Quan trọng là cô ấy đang khoác áo của boss nhà mình đấy! Chiếc áo đó boss từng nhờ tôi mang ra tiệm giặt ủi một lần, tôi nhìn phát là biết ngay! ! !
——Thư ký B: Đậu má mặc áo khoác của boss!? Vợ boss quang đại giá lâm đó sao! ! !?
——Thư ký C:.
.
.
Với cái tính cách lạnh lùng của boss, ngoại trừ phu nhân, ai có tư cách mặc quần áo của ngài ấy cơ chứ!?
——Thư ký D: Trước đây ai dám bôi nhọ sếp sẽ độc thân cả đời thế!? Vớ vẩn.
——Thư ký B: Phu nhân có xinh đẹp không thế? Gu boss chắc chẳng phải dạng vừa đâu nhỉ?
——Thư ký A: Tôi không biết nữa, cô ấy đội mũ đeo khẩu trang nhưng nhìn có vẻ rất cao, dáng người thanh mảnh đẹp lắm.
Tuy không thấy rõ mặt mày nhưng dáng vẻ trông vô cùng xuất sắc đấy!
——Thư ký D: Mũ và khẩu trang? Thần bí thế, minh tinh hả!?
——Thư ký B: Hình như.
.
.
cô đoán ra chân tướng rồi đấy, có khi là minh tinh thật.
——Thư ký D: Có phải là ảnh hậu gần đây không!? Tôi nhớ trước cô ấy còn tự tới tìm boss nhà mình một lần đấy
——Thư ký C: Không phải đâu, hay cô ấy là minh tinh nhỏ mới debut bên Thiên Vũ?
——Thư ký ABCD: Là minh tinh nào vậy trời! ! !?
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Khương Ly nào biết sự xuất hiện của cậu đã làm rúng động văn phòng thư ký, lúc này cậu đang dưới hầm để xe với Giang Lẫm, lên xe rồi mới được cởi mũ và khẩu trang xuống.
“Em đặt chỗ ăn rồi sao?” Giang Lẫm vừa khởi động xe vừa hỏi.
“Chọn rồi, nhà hàng Hưng Tây Nhã.” Khương Ly đáp, cậu thắt dây an toàn.
Hưng Tây Nhã là một nhà hàng xoay trên cao, nó nổi tiếng với đồ ăn ngon và khung cảnh lãng mạn, muốn ăn phải hẹn sớm, cũng may nó cách công ty Giang Lẫm không quá xa.
Hai người đi tới nhà hàng đó rồi nhờ nhân viên phục vụ hướng dẫn vào phòng riêng luôn.
Phòng riêng mở máy sưởi, Khương Ly khoác áo mãi cũng nóng, thế nên cởi áo ra cho đỡ nực.
Giang Lẫm nhanh tay nhận lấy, giúp cậu treo