Giấy nợ thống kê tất tần tật tiền thuốc men, viện phí của Khương Nhu Mễ vô cùng chi tiết.
“Chi phí trị liệu của Khương Nhu Mễ đều do cậu trả, hiện tại mình chưa đủ tiền trả cho cậu nên chỉ đành ghi giấy nợ trước đã.” Khương Ly giải thích, tuy rằng mấy ngày nay Trì Phóng chẳng hề quan tâm chuyện này nhưng cậu thì không thể không để tâm.
Trì Phóng đứng bật dậy, không nhận giấy nợ, mặt hắn lạnh băng nhưng giọng điệu vẫn tỏ ra điềm tĩnh: “Tôi có kêu cậu phải trả à?”
“Không.” Khương Ly lắc đầu, “Nhưng số tiền đó không nhỏ, mình không thể chiếm tiện nghi của cậu được, mình.
.
.”
Trong nhận thức của Trì Phóng, hắn và Khương Ly cùng nhau nhặt được Khương Nhu Mễ, cùng nhau đưa nó tới bệnh viện chạy chữa, bởi vậy đối với hắn mà nói, Khương Nhu Mễ thuộc về hai người.
Bây giờ Khương Ly dám mang chuyện tiền bạc như muốn phân rõ rạch ròi giữa hai người khiến Trì Phóng rất không vui, hắn buột miệng ngắt lời cậu: “Cậu cũng biết đó không phải số tiền nhỏ, cậu định trả đến bao giờ?! Cậu tưởng Khương Nhu Mễ là của một mình cậu à!? Đừng có tự mình đa tình!”
Lời vừa nói ra, Trì Phóng tự thấy mình vạ miệng nói sai rồi.
Hắn thấy Khương Ly ngây người sững sờ hồi lâu, đang định giải thích nhưng ngẫm lại thấy những lời vừa rồi cậu nói thật sự rất vô lương tâm, hắn mấp máy môi rồi cuối cùng lại chẳng nói nên lời.
Kiếp trước, Khương Nhu Mễ là món quà Giang Trạm tặng cho Khương Ly.
Với quan hệ giữa hai người, Khương Nhu Mễ mặc định là do hai người bọn họ cùng nhau nuôi dưỡng.
Kiếp này không tồn tại Giang Trạm nên theo bản năng Khương Ly cho rằng Khương Nhu Mễ là của riêng cậu, vô tình xem nhẹ lập trường của Trì Phóng.
Những lời Trì Phóng nói đã nhắc nhở Khương Ly, quả thực đây là sai lầm của cậu
“Xin lỗi, do mình không suy xét chu toàn.” Khương Ly thu tờ giấy nợ lại, ném vào balo.
Coi như cậu thức thời, Trì Phóng chưa kịp mừng thì giây tiếp theo đã thấy Khương Ly móc sách bút ra, viết một tờ giấy nợ mới.
Trì Phóng: “.
.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.” Cậu có độc sao?
Khương Ly viết lại giấy nợ đưa cho Trì Phóng: “Mình chia đôi tiền thuốc men viện phí, hợp lý rồi đấy.”
“Hợp lý?” Trì Phóng thật muốn cạy đầu Khương Ly ra xem trong đó là phân hay não, tên nhóc nhà cậu nghèo tới mức hè phải đi làm thêm kiếm học phí, bây giờ còn vội vàng viết giấy nợ gì chứ: “Cậu có bệnh hả? Chiếm tiện nghi có chỗ nào không tốt chứ?!”
“Ừm.” Khương Ly thấy Trì Phóng không cầm giấy nợ, cậu trực tiếp kéo tay hắn qua rồi nhét vào: “Nhưng mình không muốn chiếm tiện nghi của cậu đâu, cậu là người tốt, không thể để cậu chịu thiệt thòi được.”
Giờ Trì Phóng nghe thấy hai chữ “Người Tốt” là gân xanh trên trán nhảy hết cả lên, hắn siết chặt tờ giấy trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thu ngay cái thẻ người tốt của cậu lại cho ông, ông đây nghe mà đau hết cả đầu.”
Khương Ly mím môi khẽ cười, cậu khom lưng bế Khương Nhu Mễ, “Vậy mình đi về trước, hôm nay mình ôm theo Khương Nhu Mễ nhé?”
Trì Phóng liếc nhìn nhóc mèo đang ngoan ngoãn nép vào ngực Khương Ly, nghĩ thầm để ở đây chắc nó với hắn đánh nhau thành thế chiến thứ ba mất, hắn chán ghét phẩy tay: “Mang nó cút đi dùm, nhìn nó là tôi thấy phiền rồi.”
Khương Nhu Mễ thấy vẻ mặt khinh bỉ của Trì Phóng bèn giương nanh múa vuốt dữ tợn “Meow” một tiếng với hắn.
“Được rồi, mình về nhé, khi nào ông về nhớ giúp mình chào ông một tiếng.” Nói rồi Khương Ly đeo balo rời đi.
Trì Phóng mở giấy nợ trong tay ra đọc, trên đó ghi rõ ràng Khương Ly nợ hắn bao tiền, với tiền lương cậu làm thêm ở quán cà phê, cho dù không ăn không uống cũng phải mất nửa năm mới trả đủ.
“Đúng là tên ngốc.” Trì Phóng lẩm bẩm: “Sẵn tiện nghi cũng không thèm chiếm, cậu ta nghĩ cái gì vậy chứ?”
Lạch cạch ——
Phòng khách vọng lại tiếng mở cửa, ông ngoại về rồi.
Thấy Trì Phóng ngồi thừ ra trên sofa, ông hỏi ngay: “Tiểu Ly về rồi à?”
Trì Phóng tiện tay nhét giấy nợ vào túi: “Mới về rồi, ông không gặp cậu ấy ạ?”
“Không gặp” Ông ngoại phất tay, đóng cửa lại, “Tối nay học được nhiều không? Đã quen chưa?”
“Cũng tạm ổn.” Trì Phóng đi rót cho ông ngoại một cốc nước ấm.
Ông cầm lên nhấp một ngụm: “Tiểu Ly là một đứa bé ngoan, con phải chăm chỉ học tập cùng bạn đấy nhé.
Ban đầu đứa nhỏ này còn không chịu nhận học phí cơ, nói con từng cứu nó nên nó muốn đền ơn con.
Ông nhất quyết ép, ép mãi đứa nhỏ ấy mới chịu lấy một nửa đấy.”
“Không nhận học phí?” Trì Phóng cau mày: “Cậu ta có bệnh hả? Học phí trên trường nộp không nổi, đi dạy thêm còn không lấy tiền?”
“Nộp học phí không nổi?” Ông ngoại nghe tới đây thì sửng sốt vô cùng: “Sao lại vậy hả con?”
Trì Phóng không biết quá rõ về gia cảnh nhà Khương Ly nên chỉ nói chuyện cha mẹ cậu đã bỏ mặc cậu từ lâu rồi, và bây giờ cậu ấy đang phải làm thêm ở quán cà phê để kiếm tiền trang trải cuộc sống.
Ông ngoại vừa nghe xong là vô cùng tức giận với cha mẹ Khương Ly: “Làm cha mẹ kiểu gì thế? Sinh được mà không nuôi được, đứa nhỏ tốt như Khương Ly có loại cha mẹ tồi tệ thế này thật quá xui xẻo!”
Nói rồi ông quay sang căn dặn Trì Phóng: “Con với đứa nhỏ ấy học chung một trường, ngày thường phải hết lòng giúp đỡ, đừng có bắt nạt bạn, nghe không?”
“Con biết rồi.” Trì Phóng đồng ý, liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường: “Đã gần mười một giờ rồi, ông về ngủ cho sớm.”
“Được được được, con cũng mau tắm rửa rồi ngủ nghỉ đi.” Ông ngoại dặn xong thì về phòng.
Trì Phóng cũng trở về phòng, lấy giấy nợ trong túi bỏ vào ngăn kéo, cầm quần áo chuẩn bị đi tắm rửa.
Lúc đi ngang qua chỗ Khương Ly vừa đứng trong phòng khách, Trì Phóng chợt phát hiện dưới đất chỏng chơ một chiếc chìa khóa.
Chìa khóa là của Khương Ly, hẳn lúc đeo balo đã làm rơi, đúng lúc Khương Nhu Mễ đang ồn ào nghịch ngợm nên hai người không phát hiện.
Trì Phóng về phòng lấy điện thoại gọi ngay cho Khương Ly, nhưng gọi những hai cuộc rồi mà chẳng thấy cậu tiếp.
Lo lắng cậu không vào nhà được, Trì Phóng chào ông ngoại một tiếng rồi nhanh chân ra ngoài.
Khu phố cũ nhà Khương Ly cách phố nhà Trì Phóng không xa, có điều hắn chưa từng ghé nhà cậu bao giờ, chỉ mới từng nghe cậu nói vị trí đại khái thôi.
Cũng mặc, trời tối muộn rồi, hắn tranh thủ xuống lầu cưỡi xe phóng đi ngay.
.
.
.
.
.
.
Khương Ly rời khỏi nhà Trì Phóng, giờ này đã lỡ chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày, cậu đợi ở trạm xe buýt một hồi, đang định gọi xe taxi đi về nhưng mười phút sau cũng chẳng thấy xe nào đi qua.
Chờ mãi cũng mệt, Khương Ly không còn lựa chọn nào khác, đành tự đi bộ về.
Cũng may hai khu phố không cách xa nhau lắm, đi bộ chắc mất khoảng 40 phút.
Phố huyện nhỏ không có cuộc sống về đêm, giờ phút này cửa hàng hai bên đường hầu như đã đóng cửa tắt đèn hết, xung quanh vắng hoe, người đi đường cũng chỉ lẻ tẻ, ai ai cũng vội vã về nhà thật mau.
Khương Ly ôm Khương Nhu Mễ đi được một đoạn, đột nhiên nghe thấy phía sau ồn ào truyền tới tiếng bước chân vội vã, tinh thần cảnh giác khiến cậu rảo bước nhanh hơn, chợt trong đầu vang lên tiếng cảnh báo gấp gáp của hệ thống: “Ký chủ, cẩn thận sau lưng!”
Ngay tức khắc, một tiếng gió xẹt ngang tai Khương Ly, câu né sang một bên theo bản năng, quay người nhìn thấy một đám người xông lên vây cậu lại.
Nghênh đón Khương Ly có tổng cộng bốn tên, gã áo ba lỗ gã sơ mi hoa, tất cả đều vô cùng lưu manh, trên cánh tay còn xăm đủ hình xanh đỏ chi chít.
Trong tay gã nào cũng lăm lăm một cây gậy gỗ, trợn trừng mắt nhìn Khương Ly đầy ác ý.
Mèo thường nhạy cảm với những chuyện nguy hiểm, vừa thấy những người này, Khương Nhu Mễ trong lòng Khương Ly bất an kêu to hai tiếng.
Khương Ly vỗ nhẹ lồng sắt như an ủi, thấp giọng nói một câu “Đừng sợ”.
Lúc này cậu mới nhìn về phía đám người kia: “Chúng mày muốn làm gì?”
“Có làm gì đâu.” Gã đứng đối diện Khương Ly gian xảo cười hai tiếng, “Chỉ là có người bỏ tiền ra kêu bọn tao chu đáo chăm sóc mày một phen thôi.”
Trong ký ức nguyên chủ, Khương Ly không hề biết những người này là ai, hơn nữa nguyên chủ cũng không phải loại người thích đâm chọc linh tinh, nhất thời nghĩ mãi chẳng ra cậu đã từng gây thù chuốc oán với ai.
“Anh Cường, con mèo trong lồng sắt hình như là Ragdoll.” Một tên nói chuyện với gã cầm đầu: “Em nghe người ta nói giống mèo này được giá lắm đấy, hay chúng ta.
.
.”
Tên đó chưa