Cả hai đều chưa thành niên, Khương Ly chỉ tùy hứng trêu chọc vậy thôi chứ không dám quá trớn, hai người chơi game một lúc rồi tắt đèn đi ngủ.
Khương Ly nằm trên giường ngẫm nghĩ một hồi, hôm nay chỉ thấy mỗi quản gia và người giúp việc chứ không hề thấy cha Trì Phóng đâu, lên tiếng hỏi một câu.
Một tay Trì Phóng đặt trên eo Khương Ly, tay kia mân mê vờn kéo tay cậu, nghe cậu hỏi chỉ thản nhiên trả lời: “Ông ấy rất bận, em không cần quan tâm đâu, dù sao cả năm ông ấy cũng chẳng về nhà được mấy lần.”
Khương Ly thấy hắn không muốn nói thì cũng chẳng hỏi nữa, cậu hỏi sang chuyện lý do vì sao hắn chuyển tới Tượng Thành học.
“Chuyện này à, thật ra cũng chẳng có nguyên nhân to tát gì.
.
.”
Trì Phóng giải thích ngắn gọn cho cậu nghe.
Năm Trì Phóng học lớp 6 tiểu học, mẹ qua đời vì bệnh tật, còn cha suốt ngày quay cuồng với công việc kinh doanh nên mối quan hệ giữa hắn và ông không lạ cũng chẳng quen, cả năm ông chẳng về nhà được mấy lần.
Tới năm thứ hai sau khi mẹ Trì qua đời, cha Trì quen người mới, có điều sợ Trì Phóng không chấp nhận nên ông không đem người về nhà mà nuôi bên ngoài.
Bởi sau một năm mẹ ra đi mà cha đã có người phụ nữ mới nên tính tình Trì Phóng đã từng rất tàn bạo, thậm chí phải nói là cực đoan.
Năm lớp 10, trong lớp có người lấy chuyện này ra chọc tức Trì Phóng, mắng hắn “Có mẹ sinh mà chẳng có mẹ dạy.” Lần này đụng trúng giới hạn của Trì Phóng, hắn tức giận đánh đối phương gãy mất hai cái xương sườn.
Người bị Trì Phóng là con trai công ty đối tác, bố hắn vì chuyện này mà bay thẳng từ nước ngoài về, không thèm phân rõ trắng đen đã ép hắn tới bệnh viện xin lỗi.
Đương nhiên Trì Phóng không chịu khuất phục, hắn chớp thời cơ nhảy từ cửa sổ tầng hai bệnh viện xuống trốn đi, sau nhờ chú làm thủ tục chuyển tới trường Tượng Thành.
Kế tiếp ông giải quyết chuyện này thế nào hắn không thèm hỏi và cũng chẳng thèm để ý.
Cuối cùng chú hắn chỉ đành gọi tới dặn dò, học ở Tượng Thành cũng được nhưng Trì Phóng có thể trở lại thành phố B bất cứ khi nào hắn muốn, chú sẽ lo cho.
Trì Phóng chọn ở lại Tượng Thành, đổi nơi sống cũng khá thoải mái, hơn nữa cũng tiện cho việc chăm sóc ông ngoại luôn.
Trì Phóng kể lại mà giọng điệu điềm nhiên như không, như thể chỉ đang kể chuyện xưa của người khác chứ không phải chuyện của hắn vậy.
Khương Ly nghe xong xoay người ôm Trì Phóng, bắt chước cách hắn ôm cậu vào lòng rồi khẽ thì thầm: “Sau này có em bên anh rồi.”
Trong bóng tối, Trì Phóng nhoẻn nụ cười, xoa đầu cậu: “Được.”
.
.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Sáng sớm hôm sau, Trì Phóng đưa Khương Ly ra ngoài chơi, suốt ba ngày liên tiếp hai người đi sớm về trễ, gặp chỗ nào chơi tới bến chỗ đó.
Trong ba ngày nay, Khương Ly chưa từng gặp cha Trì, nghe nói ông ấy ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, dăm bữa nửa tháng nữa sẽ không về.
Ngày 5 tháng 10 là sinh nhật 17 tuổi của Khương Ly, sáng hai người cùng nhau tới công viên giải trí chơi, tới chiều thì đến rạp xem phim.
Gần 12 giờ đêm đó, Trì Phóng thần thần bí bí kéo Khương Ly tới một nơi ở gần ngoại ô.
Khương Ly hỏi hắn định làm gì, hắn chỉ cười mà không nói, từ trong bụi cây lấy ra một cái hộp rồi mở ra trước ánh mắt tò mò của cậu.
Một ống pháo tinh xảo lẳng lặng nằm trong hộp, thân khắc bốn chữ “Chúc mừng sinh nhật.”
“Đây là gì vậy?” Ban đầu Khương Ly có hơi thắc mắc, nhưng sau sự thắc mắc đó chuyển thành kinh ngạc: “Là.
.
.
pháo hoa?”
“Ừm.” Trì Phóng loay hoay một hồi rồi đem nó đặt giữa bãi đất trống: “Tháng trước anh đặt người làm đấy, may mà không lỡ việc.”
Khương Ly đoán pháo hoa này Trì Phóng đặt làm sau khi hai người họ ở bên nhau không lâu, Trì Phóng nổ pháo hoa trên vòng bạn bè còn chưa đã ghiền hay sao mà bê tận ra đời thực.
Chuyện Trì Phóng làm quả thực khiến cậu vừa buồn cười vừa cảm động.
Thấy hắn lấy bật lửa ra, Khương Ly ngồi xổm xuống bên cạnh: “Anh dắt em tới đây.
.
.
là để xem cái này?”
“Đúng vậy, nội thành cấm chơi pháo hoa nên chỉ đành dắt em chạy xa chút.” Trì Phóng vỗ vai cậu: “Trốn xa ra chút.”
Khương Ly đứng dậy, cách xa hắn khoảng 2 mét thì dừng.
Dưới bầu trời đêm, thiếu niên ngồi xổm dưới đất, bật lửa chiếu sáng sườn mặt tinh tế của hắn, trên môi còn vương nụ cười dịu dàng.
Khương Ly đứng gần đó, cảnh tượng này khiến trái tim cậu chợt ấm áp vô cùng, khóe môi không tự chủ được mà khẽ nở nụ cười.
Cậu cứ đứng lẳng lặng nhìn Trì Phóng châm ngòi đốt pháo, sau đó hắn đứng dậy lại gần rồi nắm chặt lấy tay cậu.
Sau khi kíp nổ bắt lửa, nó hú lên một hồi dài rồi lao thẳng lên trời, “Đoàng” một tiếng, pháo hoa rực rỡ thắp sáng bầu trời đầy sao, từng đóa lộng lẫy diễm lệ nở rộ.
Pháo hoa tổng cộng có 3 phát bắn, hai quả đầu tiên là pháo hoa thường, nhưng đến quả thứ 3 là những ngôi sao vàng tụ lại thành dòng chữ “Sinh nhật vui vẻ.”
Khương Ly ngửa đầu ngắm nhìn bốn chữ to lớn trên bầu trời đêm, đôi mắt tròn xoe như muốn thu tất thảy vào đáy mắt.
Theo bản năng, tay cậu đan chặt tay Trì Phóng mãi không rời.
Tay Trì Phóng cũng đan tay cậu càng thêm chặt.
Trong đêm tối, tay hai người đã đổ mồ hôi nhưng không ai muốn buông ra, chỉ chặt càng thêm chặt.
Dòng chữ chậm rãi tản đi, Khương Ly xoay người ôm lấy cổ Trì Phóng rồi nhón chân hôn lên cánh môi ấy.
Trì Phóng ôm eo Khương Ly, môi lưỡi giao triền say đắm, lại thấp giọng thủ thỉ: “Sinh nhật vui vẻ nhé, cục cưng của anh.”
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Sau khi Trì Quốc Hành đi công tác về, ông gọi Trì Phóng bảo hắn đưa Khương Ly về nhà ăn cơm.
Trước khi đi, Khương Ly cân nhắc xem nên mang quà gì tới, dù sao cũng là lần đầu tiên cậu chính thức tới nhà chú Trì.
Trì Phóng xua tay, nói người một nhà thì quà cáp gì chứ, khách sáo thế.
“Vì là người một nhà nên mới phải đem quà tới đó.” Khương Ly cười nói: “Cũng coi như đi gặp người lớn trong nhà, anh nhỉ?”
Gặp người lớn?
Bước chân Trì Phóng khựng lại, bắt gặp ý cười ngập tràn đáy mắt cậu, buột miệng hô vang: “Đem! Phải đem chứ!”
Vì thế hai người tới nhà chú Trì Quốc Hành trước, sau đó tới trung tâm thương mại mua quà rồi mới đến nhà họ Trì.
Biết hai người tới ăn cơm, Trì phu nhân đặc biệt chuẩn bị rất nhiều món ngon, thấy bọn họ tới còn đem quà theo, bà vừa bực mình vừa buồn cười, song vẫn nhận lấy rồi quở trách vài câu.
Sau khi mẹ Trì qua đời, có một khoảng thời gian rất dài Trì Phóng đều