Vốn Lục Hành muốn mượn cớ giường hỏng để đi tìm Khương Ly, tìm làm gì thì hắn chưa nghĩ ra, chỉ đơn giản muốn nhìn thấy đối phương mà thôi, chẳng ngờ chưa kịp ra khỏi phòng đối phương đã cho người mang giường tới tận chân răng cho hắn rồi.
Theo lý mà nói thì đây là chuyện tốt, cho thấy Khương Ly vẫn còn nhớ rõ việc phá hỏng giường của hắn.
Nhìn một lũ đần hứng thú bừng bừng vây quanh giường mình buôn chuyện, Lục Hành nghe mà phát bực, trán nổi đầy gân xanh, nghiến răng nghiến lợi mắng: “ĐM cút hết về cho ông!”
Lục Hành vừa quát xong là mọi người giải tán ngay, mấy tên thân hơn còn cố tình nán lại vỗ vai hắn an ủi.
Ngay cả Kate vừa bị Khương Ly quần cho một trận thấy giường hắn nát tươm như thế cũng dễ chịu hơn hẳn, gã hớn hở về phòng.
Phó huấn luyện viên nhanh tay giúp Lục Hành đổi giường, còn thuận tay giúp hắn thu dọn mấy mảnh gỗ vương vãi dưới đất luôn.
Xử lý xong xuôi, phó huấn luyện viên quay đầu nhìn Lục Hành đang rất không vui nhìn mình, vội vàng lên tiếng: “Tứ điện hạ, xin lỗi vì đã làm phiền.
Giường đã được đổi, ngài còn gì cần phân phó nữa không?”
Lục Hành liếc nhìn chiếc giường đã trải sẵn chăn ga, hỏi: “Huấn luyện viên Khương kêu mấy anh tới? Thầy ấy nói thế nào?”
Phó huấn luyện viên nhớ tới lúc Thiếu tá Khương thản nhiên nói ngài ấy làm hỏng giường của Lục Hành rồi, nhưng sợ Lục Hành sinh bất mãn với ngài ấy nên cân nhắc nói: “Thiếu tá nói ngài ấy lỡ tay làm gãy giường của ngài rồi, kêu tôi nhanh chóng tới xử lý, tránh để ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của ngài.”
Lục Hành: “.
.
.”
Lăng Áo: “.
.
.”
Lục Hành nghĩ thầm, “lỡ tay” chó má gì chứ, thầy ấy rõ ràng là cố ý, sáng nay phá giường thiếu điều muốn đấm chết hắn luôn cơ, còn kêu “nhanh chóng tới xử lý” nữa chứ, phỏng chừng vừa nhớ ra nên mới tiện tay kêu người qua giúp hắn thôi.
Nghĩ tới đây, Lục Hành khẽ hừ một tiếng, xua tay với phó huấn luyện viên rồi từ bỏ chuyện tìm Khương Ly, trở về giường nằm.
.
.
.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Khương Ly vừa tắm xong, trên người khoác áo choàng tắm dài màu trắng bước ra, vừa lau tóc vừa đi về phía tủ lạnh lấy nước, vặn ra uống được một nửa rồi ngồi xuống sofa.
Lúc này, đồng hồ trên cổ tay vang lên, cậu thuận tay mở, trước mắt đột nhiên hiện lên màn hình thực tế ảo.
Phó huấn luyện viên xuất hiện, cung kính chào cậu: “Báo cáo thiếu tá, nhiệm vụ ngài phân công đã được hoàn thành.”
Đúng thật Khương Ly thực sự quên mất chuyện hôm nay mình từng đập nát giường của Lục Hành, cậu trở về tắm rửa xong xuôi mới nhớ ra thế nên kêu phó huấn luyện viên tới xử lý.
“Vất vả rồi, anh sớm nghỉ ngơi đi.” Khương Ly nói.
“Rõ, thiếu tá cũng sớm nghỉ ngơi đi nhé!”
Tắt màn hình giả lập, Khương Ly dựa người vào sofa, lòng lại thầm gọi hệ thống nhưng thử mấy vẫn chẳng có ai đáp lời.
Cậu tới thế giới này đã được nửa tháng, ngày nào cũng kêu hệ thống nhưng không biết nó đi đâu mất rồi.
Tuy hệ thống chỉ là một số liệu giả lập nhưng đồng hành với nhau trải qua hai thế giới, Khương Ly đã sớm quý mến nó vô cùng, mấy nay cậu rất lo lắng, chẳng biết nó có gặp trục trặc gì hay không.
Ngoài ra, tới mỗi thế giới Khương Ly chỉ có thể nhận nhiệm vụ khi hệ thống phân cho, hiện tại đột nhiên không liên lạc được với nó nên chẳng thể nhận nhiệm vụ.
Khương Ly không hề biết nam chính hay nhiệm vụ nhánh ở thế giới này là gì nên đương nhiên cậu chẳng biết nam chính có là Giang Trạm hay Trì Phóng không.
Thế giới đầu tiên, Giang Trạm tình cờ trở thành đối tượng của Khương Ly sau một đêm cuồng hoan.
Tới thế giới thứ hai, Trì Phóng và cậu quen nhau trong trường học, cả hai ít nhiều đều có mối quan hệ với nguyên chủ.
Khương Ly suy đoán, ở thế giới này có lẽ người ấy cũng ngay bên cậu thôi, có thể là người thân cận, cũng có thể là một trong những học sinh cậu đang dẫn dắt?
Nghĩ tới đây, Khương Ly lên kiểm tra thông tin của từng học sinh ngay.
Dưới tình thế không có bất kỳ manh mối gì, cậu chỉ có thể vịn vào điểm chung duy nhất là ngày sinh nhật 21 tháng 5 kia.
Đọc kĩ tư liệu của học sinh một lần, chẳng ngờ không một ai sinh ngày đó.
“Không có.
.
.”
Khương Ly cau mày, lại tìm thêm lần nữa, vẫn không thấy ai phù hợp.
Mặc dù biết khó xuất hiện tình huống trùng hợp đến vậy, nhưng sau khi xác nhận xong, Khương Ly không khỏi có chút thất vọng.
Cậu tắt máy tính, ngồi sofa chờ cho tóc khô rồi mới về phòng.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Sáng hôm sau, đúng 6h30 chuông báo thức khu D ầm ĩ reo vang.
Người của mấy phòng 201, 202, 203, 204, 205 lục tục bị tiếng chuông đánh thức, và như thường lệ, ai nấy đều phớt lờ kéo chăn kín đầu ngủ tiếp.
Cơ mà ngủ chưa nổi hai phút chợt nhớ ra điều gì, tất cả đột nhiên xốc chăn nhảy xuống rồi nhanh chóng vọt vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Đúng 7 giờ sáng, mọi người tập trung đầy đủ tại sân huấn luyện.
Sau khi phó huấn luyện viên điểm danh xong, họ lục tục xuống nhà ăn ăn sáng.
Chương trình học của Học viện Đế quốc tròn ba năm, khu D ít người, tất cả cùng tới cũng chỉ vỏn vẹn gần trăm người.
Ngoại trừ học sinh năm nhất, học sinh các khóa còn lại không cần dậy sớm huấn luyện, đến ăn lúc nào cũng được nên bây giờ nhà ăn vô cùng vắng vẻ.
Bốn người Lục Hành tới chiếm chỗ sớm, ăn được một nửa thì Khương Ly bước vào.
Tầm mắt Lục Hành không tự chủ được cứ dõi theo bóng lưng cậu, nhìn cậu gọi đồ ăn rồi bưng tới chỗ trống gần đó.
Thấy Khương Ly bước tới, tốc độ ăn cơm của mọi người cũng nhanh hẳn, người trong phòng ăn mỗi ngày một ít.
Lục Hành thấy xung quanh chỗ Khương Ly chẳng có ai, một bàn một người vô cùng cô đơn, hắn cắn đũa hỏi La Kỳ: “Này, mày có thấy huấn luyện viên ngồi một mình rất cô đơn không?”
“Có hả?” La Kỳ nhìn thoáng qua chỗ Khương Ly, “Làm gì có!”
“Mày nhìn cẩn thận vào.”
“Đâu có thấy.”
“.
.
.” Lục Hành ghét bỏ nhìn cậu ta, đổi người hỏi, “Lăng Áo, mày nói xem.”
Lăng Áo đang uống canh, nghe thấy hắn hỏi mình liền đáp lời: “Mày nói cô đơn thì là cô đơn.”
“.
.
.” Lục Hành chuyển hướng sang Kiều Ngọc: “Kiều Ngọc, mày nói coi.”
Kiều Ngọc nhai mà hai má phồng lên, nhìn mặt Lục Hành in to mấy chữ “Thức thời cho bố!”, lập tức nuốt miếng cơm xuống, diễn cảm nói: “Cô đơn, thực sự quá cô đơn.
Chúng mày xem, bóng lưng của huấn luyện viên thật hẩm hiu cô quạnh, quân trang đen tuyền hóa lớp áo giáp bao trọn lấy thầy ấy, hoàn toàn cách ly thầy ấy với thế giới bên ngoài.
Không một ai có thể với tới