Vừa rồi đám người Kiều Ngọc thấy Lục Hành lao ra giết hổ cũng muốn lao theo giúp đỡ, nhưng Lục Hành bảo bọn họ đừng nhúng tay, hắn muốn một mình giết chết nó.
Sau khi giết chết con hổ, Lục Hành bắt đầu tìm cách chặt đầu nó xuống.
Kiều Ngọc hỏi hắn muốn thứ này làm gì, hắn chỉ nói hữu dụng chứ không nói hữu dụng chỗ nào, mọi người cũng không hỏi nhiều, cùng nhau xách nó tới ven hồ giúp hắn.
Hiện giờ thấy Lục Hành kéo đầu hổ chết không nhắm mắt tới mặt Khương Ly nói muốn tặng khiến tất cả không khỏi trợn mắt há mồm.
Họ cũng nghĩ hệt như Khương Ly, ai lại thích thứ máu me như thế chứ, não anh Hành có vấn đề à?
Một câu “Mẹ kiếp thứ thiểu năng trí tuệ gì đây!” khiến Lục Hành sửng sốt không thôi, hắn nhìn đầu hổ, lại nhìn chằm chằm Khương Ly: “Thầy không thích ư? Em mất cả buổi mới giết được nó đấy.”
Đám người Kiều Ngọc: “.
.
.” Mày nói bậy.
Giọng nói Lục Hành đầy tủi thân khiến Khương Ly phải tự hỏi có phải trong khoảng thời gian này cậu đối đãi với bọn họ quá bạo lực hay không, nếu không sao bọn họ lại nghĩ cậu thích những thứ quái dị này cơ chứ.
Cơ mà tạm thời gác chuyện này sang một bên, cậu thực sự không ngờ Lục Hành sẽ giết được một con hổ Canthus.
Hổ Canthus – biến chủng của loài hổ nguyên thủy, trời sinh bản tính khát máu tàn bạo, tuy không phải sinh vật cao cấp nhất khu F nhưng cũng xếp vào top 3.
Xem ra Lục Hành đúng như cậu nghĩ, vô cùng có tiềm lực.
Thấy Lục Hành đầy vẻ “Cầu khen ngợi”, Khương Ly ném thỏ trả lại cho hắn: “Không thích.”
Lục Hành bĩu môi, nghĩ thầm lần sau hắn sẽ tặng thứ khác, bất ngờ giây tiếp theo chợt nghe Khương Ly nói: “Cơ mà chiến công này không tồi.”
Cảm giác thất vọng hóa thành hư không, Lục Hành cảm giác như mình được ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, cả thể xác lẫn tinh thần đều khoan khoái vô cùng.
Hắn bế con thỏ trắng kia theo Khương Ly tới bên hồ, muốn tìm chủ đề trò chuyện với cậu.
Mấy người Kiều Ngọc nhìn bóng lưng hai người ngồi bên nhau, họ đồng loạt liếc nhau một cái, cứ cảm thấy quái quái thế nào ấy.
Lục Hành ôm thỏ trắng ngồi cạnh Khương Ly ríu rít luyên huyên không ngừng.
Khương Ly nghiêng đầu nhìn con thỏ trong lòng hắn, phát hiện đôi mắt đỏ đang vô tội mở to nhìn cậu, bốn mắt chạm nhau, vật nhỏ này còn nghiêng đầu tỏ vẻ đáng yêu một phen.
Vẻ đáng yêu của nó khiến Khương Ly nhớ tới những lúc Khương Nhu Mễ phạm sai lầm, nó cũng hay vô tội mở to mắt nhìn khiến cậu không khỏi mềm lòng.
Khương Ly không cầm lòng nổi, duỗi tay gãi cằm nựng con thỏ vài cái.
Nuôi mèo hai đời, Khương Ly rất thành thạo trong việc vuốt ve mấy cục lông lông này.
Thỏ trắng thoải mái vô cùng, nó còn chủ động vươn sang chỗ cậu.
Có điều Khương Ly chỉ nhéo nhéo thế thôi, cuối cùng vẫn dứt khoát đứng lên.
Lục Hành cũng đứng lên theo, đề nghị: “Huấn luyện viên, thầy có muốn đem nó về nuôi không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không muốn.” Khương Ly từ chối, cậu không có hứng thú nuôi bất kỳ thú cưng nào khác ngoài Khương Nhu Mễ.
“Vậy à.” Lục Hành sờ cằm: “Thôi cứ để ăn đi, thầy không thích ăn thỏ nướng đúng không? Thế làm thỏ xào nhé? Tối nay để em nấu cho thầy ăn.”
Khương Ly chưa kịp lên tiếng thì bên kia Kiều Ngọc đã nổi điên: “Anh Hành, nãy tao đòi ăn rắn sao mày không cho? Chẳng phải mày kêu không ai mang nồi với gia vị ư? Giờ còn đòi nấu thỏ ăn! !?”
“Chỗ cảnh vệ có đó, mượn về là được.” Lục Hành thản nhiên nói, còn bày ra vẻ mặt “Mày ngu thế?” nhìn Kiều Ngọc.
Kiều Ngọc: “.
.
.”
Lần này Khương Ly ra ngoài cũng chỉ mang theo dịch dinh dưỡng, lời này của Lục Hành tự nhiên nhắc nhở cậu trong khu rừng đầy rẫy nguyên liệu nấu ăn tươi sống này thì việc gì phải dùng dịch dinh dưỡng cơ chứ.
Khương Ly nhìn về phía Kiều Ngọc: “Cậu vừa nói muốn ăn rắn?”
Kiều Ngọc thấy cậu hỏi mình thì vội vàng nghiêm mặt đáp: “Báo cáo huấn luyện viên, đúng thế! Em nghe Lăng Áo nói thịt rắn ăn cỏ rất thơm, hơn nữa không có độc nên rất muốn thử.”
Khương Ly nhìn sang Lăng Áo, cậu ta cũng nhanh chóng thẳng lưng: “Đúng vậy!”
Khương Ly đánh mắt sang chỗ La Kỳ với Riar, thấy bọn họ cũng đứng thẳng lưng chuẩn tư thế, bất giác chột dạ tự hỏi rốt cuộc mấy tên nhãi ranh này sợ cậu tới cỡ nào cơ chứ? Cậu bất lực lắc đầu: “Ở ngoài không cần câu nệ vậy đâu, tôi chỉ muốn xác nhận một chút thôi mà, các cậu nói không sai, đúng thật chúng có thể ăn.”
Kiều Ngọc nghe vậy thả lỏng người, tính cách cậu ta vốn dĩ tùy tiện như vậy đấy, cười nói: “Vậy nên mai em định mang một ít về đưa cho đầu bếp nấu, kêu họ làm giúp em một bàn tiệc toàn là rắn luôn á.”
“Mang về?” Khương Ly nhướn mày: “Muốn ăn tới vậy ư?”
“Đúng vậy, thưa huấn luyện viên!”
Khương Ly gật đầu: “Được rồi, đi bắt đi, đêm nay cho mấy cậu ăn.”
Kiều Ngọc sửng sốt: “Nhưng tụi em không biết nấu.”
Khương Ly mỉm cười, vẻ lạnh lùng trên mặt cũng tản bớt, nói một câu “Để tôi” rồi xoay người rời đi.
Cậu vừa dứt lời, năm người ở đây đều ngây ngẩn cả ra, yên lặng nhìn theo bóng lưng cậu.
Họ tưởng rằng mình nghe nhầm, cứ thất thần nhìn nhau hồi lâu.
“Gì vậy.
.
.” Kiều Ngọc không thể tin nổi: “Ý huấn luyện viên là thầy ấy sẽ nấu cho chúng ta ăn ư?”
La Kỳ gật đầu: “Hình như đúng là ý đó.”
“Đồ huấn luyện viên nấu.
.
.
thật sự ăn được hả?” Lăng Áo nuốt nước miếng, vô cùng hoài nghi: “Tao chưa từng nghe nói huấn luyện viên sẽ biết nấu cơm đâu đấy.”
Lục Hành bày ra vẻ thấy chết không sờn: “Huấn luyện viên nấu, không ăn được cũng phải ăn!”
Những người khác: “.
.
.” Anh Hành, mày chiến thật đấy!
Khương Ly đi trước thấy bọn họ chưa chịu đi theo, cậu quay người, phát hiện bọn họ vẫn tần ngần đứng đó, cau mày: “Còn thất thần ra đó làm gì!?”
“Tới liền!” Lục Hành là người đầu tiên đáp lại, hắn ôm thỏ đuổi theo.
Nếu huấn luyện viên đã hứa nấu cho bọn họ ăn thì con thỏ này là một nguyên liệu nấu ăn không tồi đâu.
Kiều Ngọc thấy đầu hổ vẫn còn lăn lóc trên mặt đất, lên tiếng nhắc nhở: “Anh Hành, đầu hổ của mày kìa!”
Lục Hành đã chạy tới bên Khương Ly, ném về một câu: “Tặng mày!”
Mọi người: “.
.
.” Rõ ràng vừa rồi hắn còn coi đầu hổ như bảo bối cơ đấy, mới nghe huấn luyện viên nói không thích đã xem như rác rưởi mà vứt đi rồi.
Tứ hoàng tử quả thực rất sáng nắng chiều mưa!
Có Khương Ly gia nhập, nhóm Lục Hành từ năm người thành sáu người, có điều dọc đường cậu chỉ theo sau chỉ đạo hỗ trợ chứ không hề ra tay.
“Ầm ——” một tiếng, Kiều Ngọc đấm cho con khỉ biến dị nhảy về phía cậu ta văng xa, con khỉ cao hơn cậu ta những hai cái đầu lăn vài vòng, thân thể nó co giật vài cái rồi tắt thở.
Kiều Ngọc nắm đuôi con khỉ xách về phía Khương Ly: “Huấn luyện viên, thứ này có ăn được không?”
Khương Ly: “.
.
.”
Khương Ly nhìn lợn rừng, sơn dương chất thành đống gần đó mà đau đầu không thôi: “Không cần nhiều vậy đâu, khỏi cần kéo về đây, cứ vứt đó là được rồi.
.
.”
“Huấn luyện viên!”
Một giọng điệu cắt ngang lời Khương Ly nói, hai người quay đầu, đám Lục Hành đã trở lại.
Người vác chim khổng lồ, người xách hươu biến dị, khoa trương hơn chính là trên vai Lục Hành còn vác theo một con báo đen mới chặt đầu.
Nhìn chiến lợi phẩm chất đống trước mặt, Khương Ly phải thầm tự hỏi không biết hứa nấu ăn cho đám nhãi ranh này có phải là một quyết định sai lầm hay không.
“Tôi nói rồi, không cần nhiều vậy đâu, nếu không tôi.
.
.”
Thiết bị liên lạc trên cổ tay chợt vang lên, Khương Ly mở, hình ảnh Pasig lập tức hiện ra, nôn nóng nói: “Huấn luyện viên, Kate đánh nhau