Khi Khương Ly thấy nhóc trăng trắng trong ngực Lục Hành, cậu còn tưởng hắn lại bắt thêm con thỏ nữa, chẳng ngờ nhóc con này lại là mèo, đã thế còn là một đứa nhóc xíu xiu giống Khương Nhu Mễ y như đúc.
Bởi ở những thế giới khác có thể gặp được Khương Nhu Mễ cho nên Khương Ly cũng nuôi hy vọng sẽ gặp lại nó ở đây.
Chỉ là trong ký ức nguyên chủ, dường như trên thế giới này không hề có loài động vật nào là mèo, cậu cũng từng lên Tinh Võng tra, phát hiện đúng thật là như thế.
Không có mèo thì sao tìm được Khương Nhu Mễ cơ chứ?
Cho nên bất ngờ gặp được Khương Nhu Mễ ở đây, Khương Ly không khỏi sửng sốt, ánh mắt đảo qua Lục Hành, chợt ngờ ngợ ra một khả năng: “Cậu.
.
.”
Giây kế tiếp, nhóc con làm lơ Lục Hành trực tiếp nhảy thẳng vô lòng cậu, cắt ngang lời cậu nói.
“Cẩn thận.” Khương Ly sợ nó ngã, vội vàng ôm lấy nhóc mèo, buột miệng dạy dỗ: “Sao vẫn cứ nghịch ngợm như vậy chứ?”
Nhóc mèo: “Meow?”
Câu này Khương Ly nói quá tự nhiên khiến Lục Hành nghi ngờ: “Thầy nói cái gì?”
Khương Ly nói tới đây mới ý thức mình vừa lỡ lời, bật cười rồi ôm lấy nhóc mèo: “Không có gì, cậu nói có quà tặng tôi, là nó hả?”
“Đúng thế!” Lục Hành thấy Khương Ly ôm nhóc con, đã thế còn tỏ rõ sự hào hứng như thế thì bày ra vẻ dâng lễ vật ngay: “Thầy có thích không?”
Có thích không? Đương nhiên là thích, so với đầu hổ máu me tung tóe thì lễ vật này đưa thẳng vào trái tim cậu rồi.
Có điều cậu vẫn đủ tỉnh táo để nhớ tới chuyện thế giới này không có mèo, hỏi: “Nhóc này từ đâu ra thế?”
Lục Hành: “Em nhặt được đó.”
Nhóc con này được Lục Hành tình cờ nhặt được ở rừng Bồng Lai, lúc đó hắn và nhóm Kiều Ngọc vừa kết thúc huấn luyện, trên đường về vô tình gặp nhóc con này đang bị Sơn Ưng non dí tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơn Ưng là giống chim biến dị, cho dù có là con non thì cũng vô cùng hung dữ.
Sơn Ưng giang rộng cánh cũng khoảng hơn mét, mà nhóc con này thì sao? Ngun ngủn cỡ một bàn tay, bị Sơn Ưng ấn lên cỏ mà chọc ghẹo, muốn trốn cũng không thoát khỏi sải cánh của nó, chỉ biết tủi thân gào thét “Meow meow” mà thôi.
Lục Hành thấy thế thì tới giúp nhóc con đuổi Sơn Ưng non.
Nhóc mèo chóng mặt lăn trên cỏ vài vòng, nó uể oải quỳ rạp xuống kêu meow meow vô cùng đáng thương.
Tuy Lục Hành không biết đây là giống thú gì nhưng thấy nó cũng khá ngoan ngoãn đáng yêu, nếu mang nó về chắc Khương Ly sẽ vui lắm đây, thế nên hắn nhét nhóc con vào áo mang về trường luôn.
Suốt dọc đường, nhóc con vẫn luôn rúc vào áo hắn ngủ say nên không một ai phát hiện ra.
Vì lăn lộn dưới đất hồi lâu nên bộ lông trắng tuyết của nhóc mèo đã lấm lem bùn đất, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Lục Hành vốn định tắm cho nó trước xong mới mang sang tặng nhưng nghĩ chật vật thế này mới khiến cậu mủi lòng nhận lấy nên lại thôi.
Hắn cứ vậy mà lon ton chạy tới tặng.
Hắn tóm tắt mọi chuyện cho Khương Ly nghe một lượt, thấy móng vuốt nhỏ kia đang níu chặt lấy áo Khương Ly, nhịn không được chọc chọc đầu nó, cười nói: “Có vẻ nhóc này thích thầy lắm đó, em ôm tới đây nó giãy dụa không thôi, để thầy ôm thì im thin thít.”
Nhóc con bị hắn chọc đầu, ngay lập tức đáp trả bằng một móng vuốt: “Meow!”
“Soạt” một tiếng, Lục Hành nhanh nhẹn tránh được, hắn quay lại gõ đầu nó côm cốp: “Giở thói ngang ngược đâu ra thế? Nếu hôm nay tao không cứu mày thì mày đã sớm đi tong rồi, nhóc bạc tình!”
“Meow!” Nhóc con trợn tròn mắt, giận dỗi Lục Hành.
Động tác và mấy câu trêu đùa vô cùng quen thuộc này khiến Khương Ly giật mình.
Cậu chăm chú nhìn Lục Hành trước mặt, đột nhiên cảm thấy không thể tin nổi.
Có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh? Nhưng vì sao ở thế giới này ngày sinh tháng đẻ của Lục Hành lại khác với Giang Trạm và Trì Phóng? Chẳng lẽ hai thế giới trước chỉ là trùng hợp? Thêm nữa, vì sao thế giới nào cũng có thể gặp Khương Nhu Mễ? Là thiết lập của trò chơi hay do con người tác động?
Quá nhiều vấn đề cần phải nghĩ, Khương Ly bất giác cau mày.
Lục Hành chú ý tới ánh mắt cậu, phát hiện nơi đó quá nhiều cảm xúc hắn không thể hiểu nổi, như thể vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đã thế còn có chút mông lung.
Quá nhiều cảm xúc hắn không phân tích kịp, thế nên lên tiếng hỏi cho rõ: “Thầy nhìn em như vậy làm gì? Thầy vui lắm phải không?”
Đúng vậy.
Khương Ly thu tầm mắt, cúi đầu khẽ cười.
Cậu thực sự rất vui, giờ chỉ còn một bước xác nhận nữa thôi.
Cậu ôm lấy nhóc mèo, nói với Lục Hành: “Nhóc này bẩn quá, để tôi mang nó về tắm rửa.”
“Ừm.” Lục Hành gật đầu, nhớ lần trước hắn bị Khương Ly chặn cửa không cho vào thế là đường đường chính chính nói: “Vậy em về trước nhé.”
Hắn cung kính chào Khương Ly rồi định xoay người rời đi, nhưng mới đi được vài bước đã nghe Khương Ly gọi lại: “Cậu không lên giúp tôi ư?”
Hả?
Nghe thấy câu này, Lục Hành sững sờ, vui mừng nhìn Khương Ly: “Ý thầy là.
.
.”
Một tay Khương Ly ôm mèo, một tay cậu chỉ chỉ về dãy ký túc xá, ý tứ không thể nào rõ hơn được nữa.
Chuyện vui bất ngờ đập vào mặt khiến Lục Hành choáng váng, hắn sải bước qua chỗ Khương Ly hành lễ một cái, khuôn mặt anh tuấn chậm rãi nở nụ cười tươi rói: “Được ạ!”
Khương Ly nhịn không nổi cũng cười theo, cậu bế mèo rồi dắt hắn lên lầu.
Không giống ký túc xá bốn người một phòng của học viên, ký túc xá của Khương Ly có ba phòng ngủ và hai phòng khách, diện tích vô cùng rộng, còn có một phòng huấn luyện riêng biệt và được trang bị người máy giúp việc nữa.
Thấy Khương Ly mời khách về nhà, người máy giúp việc lon ton ra mở cửa: “Hoan nghênh chủ nhân về nhà, hoan nghênh khách quý tới chơi.”
Người máy mở tủ giày giúp hai người lấy dép lê, sau đó ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Khương Ly thay dép rồi dịu dàng xoa đầu nó: “Vất vả rồi.”
Bóng đèn nho nhỏ trên đầu người máy chợt lóe lên ánh sáng xanh lam, màn hình hiện lên một khuôn mặt tươi cười, vui vẻ nói: “Cảm ơn ngài ạ.”
Lục Hành có chút buồn cười, nghĩ