Sáng sớm thức giấc, quay sang nhìn thấy Thiệu Lam vẫn còn đang tựa vào người mình ngủ say, tôi mới nhẹ nhõm thở ra.
Cuối cùng thì những chuyện tốt đẹp kia đều là sự thật. Đó không phải là giấc mộng mà ngày trước tôi thường hay mơ nữa.
Người yêu của tôi hiện tại đang nằm ngay bên cạnh tôi trong cùng một căn phòng, trên cùng một chiếc giường, còn thực ngoan ngoãn mà ngủ nữa.
Mặt trời đã lên cao qua ngọn cây rồi. Nắng hắt vào phòng cũng nhiều hơn. Tôi liếc nhìn đồng hồ treo tường, hóa ra đã hơn chín giờ sáng. Cũng may mắn hôm nay là chủ nhật, Thiệu Lam sẽ có một ngày nghỉ dưỡng.
Để Thiệu Lam ngủ thêm một chút nữa, tôi rửa mặt này kia xong xuôi liền bước ra phòng bếp mà pha một ly cà phê buổi sáng.
Mùi thơm thoảng nhẹ qua cánh mũi, tôi uống một hớp cà phê nóng rồi ngồi ở bàn ăn.
Mọi thứ diễn ra vào đêm hôm qua cứ như một bộ phim hành động vậy. Hai chữ hành động này của tôi không chỉ bao hàm cái việc mà ai cũng biết là việc gì đâu nhé.
Khi mà tận mắt chứng kiến L bị chính mình kích thích đến điên loạn gào thét, tôi thật sự đã nghĩ đến việc hành hạ thân thể L một chút. Nhưng ngặt nỗi, đây không phải là cơ thể riêng biệt của nó, đây còn là của Thiệu Lam nữa cho nên tôi đã dẹp ngay suy nghĩ đấy.
Mặt khác, tôi nhận ra việc L ghét tình dục, vì thế mà tôi đã cố tình dùng mọi thứ để kích động nó, khiến nó phải trả lại thân xác cho Thiệu Lam.
Kể ra cũng may mắn lắm đấy. Lúc đó tôi cũng bị tiếng rên khẽ của L làm cho phản ứng, cộng thêm gương mặt của Thiệu Lam nữa càng khiến những điều đó mạnh mẽ hơn thôi. Và giả như lúc đấy không phải Thiệu Lam tỉnh dậy mà là cô nhóc tì Merry thì tôi chỉ có nước chạy vào phòng vệ sinh mất.
Thật là, yêu một người rối loạn đa nhân cách thì đúng là tự ngược bản thân mà.
Hôm nay tôi định sẽ để Thiệu Lam ngủ nhiều hơn một chút, cho đến buổi chiều, tôi sẽ chở em ấy đến gặp tiến sĩ Markson. Dù sao thời gian này cũng rất cần đẩy nhanh tiến độ điều trị.
Vì tôi cảm giác mọi thứ không còn như trước nữa.
L đã mạnh hơn và ngày càng biến chất hơn.
Còn về phía cảnh sát, bọn họ vẫn chưa buông tha cho L đâu. Nhất là Khấu Nhĩ Phương. Tôi vẫn nhớ mãi câu nói của cậu ta. Chính vì nó mà lòng tôi cũng chưa thể yên tâm được.
Mải nghĩ ngợi mà tôi không hay biết lúc này phía sau lưng của tôi đang có người. Một cái ôm cổ ấm áp đột nhiên xuất hiện làm tôi khẽ giật mình.
Ngay sau đó, giọng Thiệu Lam vang lên, " Dậy sớm thế à?"
Tôi một lần nữa nhìn đồng hồ, rồi cười giễu, " Đã gần mười giờ sáng rồi, Thiệu Lam."
Thiệu Lam nghiêng mặt bĩu môi, " Vẫn còn sớm chán mà."
" Vậy sao em lại dậy rồi? Ngủ thêm một chút nữa đi." Tôi kéo Thiệu Lam ngồi xuống ngay bên cạnh.
Thiệu Lam liếc nhìn ly cà phê của tôi, sau đó cầm lên nhấp môi. Tôi có sở thích uống đắng, cho nên ai kia vừa mới nhấp một miếng đã chau mày bỏ ly xuống.
" Không ngủ được nữa nên dậy luôn." Thiệu Lam bỗng nhìn tôi cười đểu, " Vì không có anh nằm cạnh đó."
Nghe câu kia, tôi khá là vui đấy, nhưng cũng thấy rất đau đầu. Vì tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có được một người yêu mồm mép ma lanh thế này. Cứ cái kiểu kia thì tôi sẽ không thể nào kiềm chế được đâu.
Tôi biết Thiệu Lam là một người kiêu ngạo đầy mình, hệt như con mèo quý tộc vậy ý. Nếu thuận theo ý em ấy thì mọi thứ sẽ ổn, còn nếu không, em ấy chắc chắn sẽ xù lông và phi đến cắn chết bạn.
Tôi đứng dậy, xoa đầu Thiệu Lam, " Đợi một tí, tôi làm trứng rán với bánh mì cho em."
Thiệu Lam ngước mắt cười một cái, " Có người yêu đúng là sướng thật ha."
Tôi không đáp lại lời trêu ghẹo của em ấy, chỉ tập trung làm bữa sáng mà thôi. Mười phút sau, trên bàn ăn đã có một dĩa trứng rán với hai lát bánh mì nướng.
Nhìn Thiệu Lam cúi mặt chăm chú ăn, tôi duỗi ngón tay khều nhẹ gò má của em ấy.
" Ngon không?"
Thiệu Lam dừng cái miệng nhỏ lại, " Cũng được."
" Cũng được thôi hả?" Tôi nhíu mày.
Làm sao có thể nhỉ? Món ruột của tôi là trứng rán đó.
Thiệu Lam ngẩng mặt, cười cười, " Được rồi, rất ngon."
Tôi cười nhẹ một cái.
Căn phòng bỗng dưng tràn ngập ánh nắng mặt trời, lại thêm khung cảnh an an tĩnh tĩnh này nữa càng khiến nó trở nên đẹp đẽ hơn rất nhiều.
Tôi cứ thế tựa cằm lên tay, im lặng quan sát Thiệu Lam. Đến khi em ấy quay sang trừng tôi một cái, tôi mới dời tầm mắt, phì cười.
" Trong buổi tiệc sinh nhật của Hàn Di, anh rõ ràng là nhìn trộm em đúng chứ?"
Tôi vẫn làm bộ làm tịch không hiểu gì, " Tôi đâu có nhìn trộm em."
" Rõ ràng là có đấy, Cố Nguyên mặt dày." Thiệu Lam nhướn người đến gần chỗ tôi, nhíu mày.
Lần này tôi liếc nhìn em ấy một cái, " Tôi rõ ràng nhìn trực diện đấy chứ. Nhưng có người luôn cố tình tránh né cái nhìn của tôi thôi."
"...Ể, cái đó...cái đó...." Thiệu Lam hít một hơi thật sâu rồi quay về chỗ của mình, tiếp tục ăn.
Tôi là một cảnh sát, cho nên đôi khi tôi sẽ phải giả điên để có thể làm gián điệp theo dõi tội phạm. Có lẽ vì bệnh nghề nghiệp mà tôi thường hay giả vờ giả vịt không biết chuyện gì cả.
Nhưng thật ra thì tôi đã biết Thiệu Lam từ đầu là chú ý đến tôi rồi, khổ nỗi, em ấy không chịu nói ra thôi mà cứ khiến tôi phải chú ý em ấy hơn.
Được rồi, yêu một người kiêu ngạo thì chịu thôi. Miễn tôi được bù đắp đầy đủ thì sao cũng được cả.
Giống như trước đây Đình Huy từng nói, mặt dày mới chiếm được lợi phẩm.
Hồi đấy tôi nhớ rằng Hàn Di đã mặt dày theo đuổi Đình Huy, sau đó thì Đình Huy mặt dày theo đuổi lại. Rốt cuộc thì hai người họ chơi mèo vờn chuột.
Nhìn lại tôi và Thiệu Lam, chúng tôi cũng không khá hơn bao nhiêu. Cũng là chuột mèo vờn nhau thôi.
Thiệu Lam ăn xong rồi liền quay sang tôi, " Trước đây anh có người yêu chưa nhỉ?"
Sao lại hỏi vấn đề nhạy cảm này vậy?
Tôi lườm Thiệu Lam một cái, nhưng em ấy chưa hiểu, còn ngoan cố trừng mắt, hếch mũi, " Sao nào? Có phải có rất nhiều rồi không?"
Tôi cảm thấy đầu mình thật đau quá đi mất. Nhu nhu huyệt thái dương một chút, tôi thì thào trong miệng, " Đơn phương thôi."
" Đơn phương á?" Thiệu Lam có vẻ kinh ngạc, " Đơn phương ai thế?"
Thiệu Lam dí sát mặt vào mặt tôi, quyết hỏi cho được. Còn tôi thì cười khổ, không lẽ bây giờ ném cho người kia một câu, sếp em đó?
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định giấu.
" Em không cần biết đâu." Tôi đẩy mũi Thiệu Lam một cái rồi đứng dậy.
Ngay sau đó, Thiệu Lam bắt lấy cả người tôi, níu lại. Cúi mặt nhìn hai cánh tay kia đang ôm cứng mình, tôi có hơi kinh ngạc.
" Em lại mưu tính cái gì đấy?" Tôi xoay người lại nhìn Thiệu Lam.
" Không có gì." Thiệu Lam lùi về sau, khoanh hai tay trước ngực, le lưỡi trêu ghẹo:
" Chỉ là không ngờ anh lại dở tệ trong tình trường như vậy."
Tôi nhíu mày, " Thế là em giỏi đúng không?"
" Đương nhiên." Thiệu Lam nghênh mặt, " Nhiều người mê đắm luôn đấy."
" Ra thế." Tôi khẽ cười, " Trước đây tôi chỉ đơn phương một cậu bạn nhiều năm mà thôi, nói chung cũng không có gan như em rồi."
" Cậu bạn?" Thiệu Lam đột nhiên xù lông, " Khoan đã, cậu bạn mà anh bảo không phải là Đình Huy chứ?"
" A, hóa ra em biết? Đúng là cậu ta." Tôi cười vô hại, sau đó xoay người đi vào trong phòng.
Chỉ năm phút sau, cửa phòng ngủ bị mở toang rồi đóng sập lại. Thiệu Lam nhào đến chỗ tôi đang ngồi, cái gương mặt ngông chết đi được.
" Thật ra thì em không ghen đâu, chỉ nhắc nhở anh là Hàn Di ghen kinh lắm. Cẩn thận một chút. Em cũng không muốn góa người yêu sớm như vậy."
Nói rồi còn hung hăng dùng chân ấn mạnh vào ngực tôi, quay mặt đi chỗ khác.
Chỉ mới là người yêu của