Những ngày qua cứ mải lo lắng cho chuyện của Thiệu Lam mà tôi dường như đã quên mất công việc của mình là một cảnh sát và nhiệm vụ chính là phá án.
Hôm nay người có uy nhất Cục đã phải gọi điện triệu hồi tôi lên để có vài lời khiển trách.
Sau khi tôi được phép rời khỏi căn phòng đáng sợ đó, lồng ngực tôi mới được yên ổn một chút. Trở về phòng làm việc của mình, tôi chỉ mới ngồi xuống ghế thì đã thấy tin nhắn gửi đến.
" Anh đi sớm như vậy sao?"
Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã tám giờ kém rồi. Còn có chuyện gì vui hơn khi nhận được tin nhắn của người yêu vào lúc sáng sớm chứ nhỉ?
" Hôm nay có một vụ án mới. Em hâm lại đồ ăn đi, có lẽ nguội rồi."
Sáng sớm tôi tranh thủ dậy vào lúc bảy giờ, chuẩn bị nhanh chóng hết phần việc của mình rồi rời khỏi nhà, phóng xe đến thẳng Cục. Cũng may là ở đây tôi có trữ vài bộ quần áo cho những khi khẩn cấp.
Lôi một số hồ sơ về vụ án mới đây ra, tôi lướt mắt ngó một lượt. Vừa cầm bút lên định khoanh lại những chỗ đặc biệt nghi vấn thì tin nhắn lại đến.
" Cứ lo giải quyết công việc đi. Chiều nay em sẽ tự đến nhà Markson."
Ngay khi đọc dòng tin nhắn này xong, tâm trạng tôi không còn vui vẻ như hồi nãy nữa.
Theo như những gì tôi đang suy tính thì trong vài ngày tới, Thiệu Lam tốt nhất không nên đi đâu một mình. Sự lo lắng của tôi đã tăng lên gấp bội khi mà nghe thấy Thiệu Lam kể về Khấu Nhĩ Phương.
Tôi không nói đến việc hai người họ tình cờ gặp nhau trên đường đi, nhưng Khấu Nhĩ Phương rất hiếm khi hút thuốc. Thế quái nào hôm qua lại đến chào hỏi Thiệu Lam rồi còn mượn bật lửa nữa chứ?
Nếu tôi không nhầm thì Thiệu Lam chỉ dùng duy nhất bật lửa của hãng S.T.Dupont mà thôi. Ngặt nỗi, ngày trước tôi đã nhờ Khấu Nhĩ Phương điều tra giúp dấu vân tay có trên hai cái bật lửa cùng hãng đó.
Nói xem, tôi còn có thể an tâm được hay sao?
Vuốt nhẹ cái trán, tôi chỉ hy vọng mình sẽ không bị một lúc nhiều chuyện mà khiến cho bộ não này nổ tung đi thôi.
Vội vàng cầm lấy điện thoại nhắn lại, " Không được. Đợi tôi về đưa em đi."
Cứ nghĩ lời lẽ nghiêm khắc như vậy sẽ đủ sức khiến người kia ngoan ngoãn nghe lời nhưng tôi nhầm rồi. Thiệu Lam là ai mà chịu nghe lời tôi chứ? Khéo tôi lại phải cúi đầu khoanh tay nghe lời em ấy đấy thôi.
Đúng như tôi dự đoán. Thiệu Lam chỉ cần năm giây sau đã nhắn một tin muốn xù lông với tôi.
" Lắm chuyện quá! Em tự đi được rồi. Thế nhé."
Tôi đặt điện thoại xuống bàn, khẽ thở dài. Nghĩ lại, có lẽ tôi đang lo lắng thái quá rồi. Thiệu Lam cũng không phải là đứa trẻ ba, bốn tuổi nữa. Em ấy có thể tự làm mọi việc mà!!!
Cốc, cốc.
Tạm thời dẹp những suy nghĩ riêng tư qua một bên. Tôi dời tầm mắt nhìn cánh cửa, phát hiện có người bước vào.
Là Khấu Nhĩ Phương.
Vẻ mặt của cậu ta trông rất bình thản như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Khấu Nhĩ Phương đi lại gần bàn làm việc, đặt xuống hai cái bật lửa hôm nọ.
" Sếp, em nghĩ sếp nên giữ cái này thì hơn."
Tôi liếc nhìn chúng, thờ ơ hỏi, " Sao lại thế?"
" Hì hì, em chỉ nghĩ sếp nên giữ thôi. Dù sao sếp cũng là người chủ trì vụ án này mà."
Nói rồi Khấu Nhĩ Phương bỗng a một tiếng như nhớ ra việc gì đó. Tôi vẫn như cũ không ngẩng mặt nhìn cậu ta, tiếp tục cầm bút lên ghi chép vào trong sổ.
" Sếp này, hôm qua em vừa gặp lại cái người hôm nọ em đụng phải xe anh ta ý. Sếp xem có phải rất có duyên không? Cũng may là anh ấy không đòi tiền tu sửa của em nữa."
Khấu Nhĩ Phương nói với một giọng rất điềm nhiên, nhưng tôi thì đã giật thót cả người khi nghe đến câu đó. Rốt cục thì cậu ta cũng khiến tôi phải ngước nhìn một cái.
Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, tôi nhếch môi cười, " Số cậu may mắn đấy. Còn tưởng sẽ bị đòi nữa cơ."
Khấu Nhĩ Phương nhún vai, " Đúng là may thật. À còn nữa, em phát hiện anh ta cũng dùng bật lửa hàng S.T.Dupont nha."
Cây viết trong tay tôi nhất thời rơi xuống mặt bàn một tiếng. Căn phòng thoắt cái yên tĩnh hẳn. Tôi liếc nhìn Khấu Nhĩ Phương, biết rằng bản thân lúc này đang vô cùng hoảng loạn nhưng tôi đã cố gắng hết sức rồi.
Chỉ tại bộ mặt ngây thơ vô tội của Khấu Nhĩ Phương chỉ càng làm tôi muốn nổi điên hơn thôi.
Tôi biết, những loại người vẻ ngoài ngốc nghếch nhưng bên trong lại thâm sâu khó lường nó rất là kinh khủng. Và chẳng may mắn gì khi Khấu Nhĩ Phương chính là một người như thế.
Tôi nhận ra từ lúc Khấu Nhĩ Phương dùng giọng điệu sắc bén mà bảo muốn truy nã L tới cùng. Cậu ta có lẽ thù hằn với L dữ lắm, cho nên mới muốn truy lùng đến mức này.
Nhưng ngàn vạn lần đừng, đừng hiểu nhầm Thiệu Lam chính là L. Cái thể loại sự việc này thật khó mà nói ra bằng miệng.
Trầm mặc một lúc, tôi nhẹ thở ra một tiếng, " Hãng đấy tốt lắm sao? Tôi có nên tậu một đứa về trưng không nhỉ?"
Lời nói của tôi nghe có vẻ trêu đùa. Khấu Nhĩ Phương cũng chỉ mỉm cười nhàn nhạt, " Em cũng nghĩ thế."
Sau đó thì ôm lấy đống hồ sơ bên phải, " Thôi em làm việc tiếp đây. Vụ án của L còn chưa kết thúc mà."
Dứt lời, cậu ta mở cửa đi khỏi.
Còn tôi thì ngổn ngang với biết bao là lo lắng.
Khốn khiếp, con mẹ nó, cậu còn dùng nụ cười giả tạo kia với tôi thì tôi sẽ kêu Đổng Thùy khâu chết cái miệng cậu lại đó, Khấu Nhĩ Phương.
Tôi bực tức trút hết lên đồ vật, sau đó nhắm mắt lại.
Đủ rồi, tôi không còn an tâm gì về việc để Thiệu Lam sẽ đi một mình đến chỗ của Markson nữa.
Đến chiều tan sở, tôi vội vã thu xếp lại công việc, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Thiệu Lam. Tiếng chuông lạnh lẽo nhàm chán cứ vang mãi nhưng không có ai bắt máy.
Tôi tắt máy và gọi lại đến lần thứ tư cũng chưa có được tin tức gì.
Mẹ kiếp!
Tôi bực bội mắng trong bụng. Sau đó nhanh chân rời khỏi Cục. Trước khi ngồi vào xe, tôi phát hiện xe của Khấu Nhĩ Phương vẫn còn trong bãi.
Cậu ta còn chưa về sao? Như vậy mình an tâm phần nào rồi.
Mở cửa định ngồi vào, tôi bắt gặp một cấp dưới của mình đang đi tới. Để thêm phần chắc chắn, tôi gọi người nọ lại hỏi:
" Cậu thấy Khấu Nhĩ Phương còn bên trong không?"
Người nọ ngay lập tức lắc đầu, " Cậu ta về trước nửa tiếng rồi."
Về trước nửa tiếng sao? Tôi nhíu chặt mày, chưa kịp cảm ơn người kia một tiếng đã phóng lên xe, tăng tốc chạy ra khỏi đó.
Vừa chạy tôi vừa tiếp tục gọi điện cho Thiệu Lam. Nhưng bây giờ kẻ nói chuyện với tôi lại là cái cô tổng đài bí ẩn chết tiệt.
" Số máy quý khách vừa gọi..."
Mẹ kiếp!!
Tôi ném điện thoại sang một góc, vội vàng lướt xe đến công ty của Thiệu Lam. Đến nơi thì thấy người ta đã ra về không ít rồi. Tôi xuống xe, bắt lấy một cô gái đang đi đến gần, cẩn trọng hỏi:
" Cho tôi hỏi một chút. Cô có thấy Thiệu Lam còn làm việc bên trong không?"
Cô gái kia nhìn tôi vẻ nghi hoặc, nhưng rốt cục cũng chịu trả lời:
" Trưởng phòng Thiệu khi nãy đã về sớm rồi."
Nói xong, cô gái đi mất.
Tôi đứng như trời trồng một chỗ. Chỉ là tôi đang cảm thấy mình thật vô dụng. Lúc nào cũng mạnh miệng bảo rằng sẽ bên cạnh Thiệu Lam mọi lúc, sẽ không để em ấy bị bất cứ chuyện gì nhưng nhìn xem, bây giờ thì sao chứ?
Thiệu Lam đi đâu đó mà điện thoại tắt cả nguồn. Khấu Nhĩ Phương thì dùng nụ cười giả tạo khiêu khích tôi. Còn tôi thì vẫn đứng trời trồng ở đây.
Khốn nạn thật mà.
Tôi quay người ngồi vào trong xe, tịnh tâm mà suy nghĩ. Tôi có thể cảm giác được Thiệu Lam