Vì che giấu tội phạm giết người nguy hiểm, vì cản trở người thi hành công vụ, vì làm loạn cục diện mà bây giờ tôi đang phải ngồi trong căn phòng tra khảo lạnh lẽo.
Xung quanh là bốn bức tường cách âm. Trước mặt tôi là vị Cục trưởng uy nghiêm nhất mà mọi người đều luôn nể sợ.
Liếc mắt nhìn xuống hai cổ tay đang chảy máu, tôi khẽ nhíu mày. Mặc dù không đau lắm nhưng nhìn nó vẫn khiến tôi ngứa mắt chết đi được.
Ngay cả mấy ngón tay cũng dính một ít máu của Thiệu Lam.
Chẳng qua khi nãy lúc Thiệu Lam bị bọn người khốn nạn kia bắn trúng, tôi đã điên loạn đánh hai tên đang giữ chặt hai tay của tôi, sau đó thì chạy đến chỗ Thiệu Lam đang nằm.
Tôi cứ ôm em ấy như vậy cho đến khi những người xung quanh quyết dùng vũ lực tách chúng tôi ra làm hai nơi.
Bây giờ có lẽ Thiệu Lam đang ở trong phòng cấp cứu. Còn tôi ngồi đây để nghe giáo huấn nhân cách nghề nghiệp.
Buồn cười thật.
Ngay lúc Thiệu Lam đau đớn nhất thì tôi lại không thể ở bên cạnh em ấy. Hiện tại tâm trí tôi rỗng tuếch, chẳng biết mình sẽ phải khai những gì, chứng minh những gì.
Ngước đôi mắt đờ đẫn của mình lên, tôi thấy Cục trưởng có vẻ đăm chiêu hơn bình thường. Tôi biết mình đã khiến ông ấy thất vọng nặng nề.
Trước đây tôi luôn làm tốt mọi việc, gieo rắc niềm tin cho Cục trưởng nhưng bây giờ thì chắc ông ấy không thể tin tôi được nữa đâu.
" Cậu có biết bản thân mình đã làm những gì không?" Cục trưởng cuối cùng cũng lên tiếng.
Tôi hiện giờ đang rất thả lõng tinh thần. Hít sâu một hơi, tôi nhẹ thở ra rồi gật đầu:
" Tôi biết."
" Cậu biết mà cậu vẫn làm hay sao? Những chuyện như thế mà một cảnh sát như cậu có thể làm được à?"
Giọng ông ta lạnh thật, giống như đang cực kỳ phẫn nộ.
" Tôi chỉ muốn hỏi ngài một điều này thôi." Tôi bình tĩnh nhìn ông ấy, " Nếu như tên tội phạm đó là một người mà ngài dành rất nhiều tình cảm, ngài sẽ thế nào?"
Có vẻ câu hỏi của tôi quá đường đột khiến cho Cục trưởng nhíu chặt mày mà vẫn chưa trả lời được gì. Ông ta nắm chặt bàn tay, không nhìn tôi thêm lần nào nữa.
Tôi biết câu hỏi này hóc búa thật đấy chứ.
Im lặng mãi cũng không được, tôi đành cười một tiếng, " Tôi cũng giống như câu hỏi đó vậy. Tôi muốn ngài nhìn nhận sự việc lần này theo một cách khác. Tôi không phải bao che cho tội phạm, tôi là đang cố gắng bảo vệ người mình yêu."
" Người cậu yêu?" Cục trưởng có chút mất bình tĩnh mà cao giọng, sau đó ông ta cúi mặt hít thở.
" Đó chỉ là một tên giết người đang khinh bỉ mà thôi. Tôi không quan tâm đó là ai trong mắt cậu, nhưng với tôi, đó là một tên giết người."
Rầm!
Đừng trách vì sao tôi lại đột ngột đứng dậy đập tay xuống bàn một tiếng như thế. Đây là một phản xạ rất tự nhiên mà thôi. Khi mà người bạn yêu bị gọi là một kẻ giết người đáng khinh bỉ thì bạn có nổi điên như tôi không?
Có, tôi thề là có đấy.
Hành động của tôi làm cho Cục trưởng giật bắn mình. Ông ta ngỡ ngàng nhìn tôi, muốn lên giọng giáo huấn tiếp thì bị tôi chặn lại.
" Thiệu Lam không phải là kẻ giết người. Thiệu Lam là một bệnh nhân của bệnh rối loạn đa nhân cách. Và L, cái tên giết người đó chính là một nhân cách của em ấy. Nếu như ngài thật sự chưa hiểu, tôi sẽ cho ngài hết tất cả những tài liệu có liên quan đến căn bệnh đó, nếu ngài muốn."
Tôi nhắm nhẹ mắt, định thần lại, " Và tôi muốn nhắc lại một lần nữa, Thiệu Lam không phải là kẻ giết người! Tôi sẽ không để em ấy phải ngồi tù vì một việc mà người khác đã làm. Tôi sẽ chứng mình được điều này."
Nói rồi tôi xoay người, rời khỏi phòng. Vừa chạm tay đến vặn cửa, tôi nghe thấy Cục trưởng phía sau nói khẽ.
" Cố Nguyên, cậu có biết bản thân sắp bị giáng chức rồi không?"
Tôi im lặng. Điều này tôi đã dự tính từ lâu rồi, cho nên sẽ không có gì bất ngờ cả.
Bao che cho một tội phạm, ừ thì trong mắt mọi người, Thiệu Lam chính là như vậy cho nên tôi sẽ trở thành một đồng phạm. Dễ hiểu thôi mà.
" Dù thế nào đi nữa, Thiệu Lam hay là L thì cũng là kẻ giết người mà thôi. Nếu như cậu vẫn cố chấp muốn bảo vệ người đó, tôi sẽ buộc phải giáng chức cậu. Còn nếu như..."
Tôi xoay nửa người, nhìn Cục trưởng bằng một đôi mắt thờ ơ.
Tôi chẳng quan tâm quái gì đến cái chức vị đó nữa.
Đúng là bao nhiêu năm trời học hành đấy, bao nhiêu năm trời cố gắng để vươn lên chức vị ngày hôm qua đấy nhưng thì sao?
Người tôi yêu sắp phải bị tống vào tù rồi. Người tôi yêu có thể sẽ bị tử hình chỉ vì căn bệnh chết tiệt kia. Người tôi yêu đã bị quá nhiều đau đớn rồi...
Hốc mắt tôi bỗng dưng nóng ran. Khỉ thật.
Tôi bật cười trong lòng tự giễu mình.
" Sẽ không có cái nếu như nào cả. Ngài đừng bức tôi như thế, đừng bắt tôi phải lựa chọn. Dù cho có bao nhiêu lựa chọn đi nữa, dù nó tốt đẹp cỡ nào đi nữa thì tôi vẫn chỉ lựa chọn mỗi Thiệu Lam mà thôi."
Dứt lời, tôi liền đi ra khỏi đó.
Không còn bị giam lõng trong bốn bức tường đó nữa, tôi mới thấy nhẹ nhõm làm sao. Dựa người vào tường, tôi rút một điếu thuốc ra, châm lửa hút.
Những lúc thế này chỉ có thuốc mới khiến mọi thứ bình tĩnh lại thôi.
" Cố Nguyên, anh có đi thăm Khấu Nhĩ Phương không? Cậu ta vừa mới tỉnh."
Bên cạnh bỗng có người đi đến vỗ nhẹ vai tôi một cái. Suy nghĩ bị đứt đoạn, tôi quay sang nhìn người nọ.
Nghe anh ta nói đến Khấu Nhĩ Phương, tôi vẫn còn tức giận với chuyện cậu ta tự ý bắt Thiệu Lam rồi còn thực hiện mấy màn tra tấn kia nữa.
Nghĩ đến là chỉ muốn rút súng bắn chết cậu ta mà thôi.
Nhưng bây giờ nghe tin Khấu Nhĩ Phương tỉnh lại rồi, tôi không thể nào không thăm. Dù gì cậu ta bị thương cũng là do tôi cả mà.
" Ừm, cậu ta nằm ở đâu vậy?" Tôi hỏi người kia.
#
Chẳng mấy chốc tôi đã đứng trước phòng bệnh của Khấu Nhĩ Phương. Bên trong có vẻ an tĩnh hơn tôi nghĩ. Đẩy cửa bước vào, tôi thấy cậu ta đang ngồi ôm lấy cái tablet xem gì đó có vẻ rất vui.
Nghe tiếng động, Khấu Nhĩ Phương ngẩng mặt nhìn tôi. Hai người chúng tôi đột nhiên lại nảy sinh gượng gạo. Ai cũng né tránh đi người nọ một lúc rồi mới chịu nói chuyện.
" Ổn rồi chứ?" Tôi bước đến, điềm nhiên hỏi thăm.
Khấu Nhĩ Phương cũng cười một tiếng, " Em vẫn chưa chết được mà."
Tôi liếc lạnh cậu ta một cái, " Thế cậu có mưu cầu đấy không? Tôi không ngại giúp một tay đâu."
" Ấy...không cần đâu ạ." Khấu Nhĩ Phương nuốt nước bọt.
Được rồi. Hiện giờ bộ dạng này so với bộ dạng lúc tra tấn Thiệu Lam thì y hệt như hai người khác nhau vậy đó. Tôi nhìn Khấu Nhĩ Phương một lúc, chỉ hy vọng cậu ta sẽ không phải là bạn bè gì với Thiệu Lam.
Bạn bè ở đây là kiểu cùng chung một căn bệnh ý.
Giống như tôi bị bọn kia ám ảnh đến điên mất rồi.
" Bây giờ trông cậu ngốc nghếch như mọi ngày rồi. Khi nhìn cậu tra tấn Thiệu Lam, tôi đã không tin đó là cậu."
Khấu Nhĩ Phương đặt cái tablet xuống, cười khẽ, " Xin lỗi sếp, khi đó chỉ là em quá tức giận rồi thôi. Cứ nghĩ rằng Thiệu Lam là L cho nên..."
Lúc này, tôi gõ mạnh vào đầu cậu ta một cái, " Cậu ngon lắm rồi! Nếu như tôi không đến kịp thì chắc hẳn là phải hốt đến hai cái xác."
"..." Khấu Nhĩ Phương lại xanh mặt, " Em xin lỗi, em thật sự không biết."
Dừng một chút, cậu ta ngước mắt, cười láu lỉnh, " Thế...hóa ra là sếp yêu Thiệu Lam thật à? Ôi chào, thế mà giấu kỹ thật ấy."
Nghe cậu ta trêu, tôi không ngượng ngùng gì mà còn cười hùa theo.
Yêu thì nói yêu, mắc quái gì phải ngượng ngùng?
Dù sao tôi cũng là kẻ chủ động trong "trận chiến", nếu ngại ngùng chỉ vì mấy chuyện vặt này thì mặt mũi ném đi cho rồi.
" Đúng thế. Tôi đang bị tình yêu làm cho mù quáng đây."
" Haha..." Khấu Nhĩ Phương cười giòn, " Có phải lúc sếp bảo em kiểm tra hai cái bật lửa, sếp đã không hy vọng đó là Thiệu Lam rồi phải không?"
" Đúng vậy."
" Sao khi ấy sếp không nói cho em biết luôn đi? Nói rõ ngọn ngành là anh ấy mắc bệnh như thế. Em là kiểu người thông cảm mà. Để bây giờ mọi chuyện ra như vậy.."
Khấu Nhĩ Phương hơi cúi mặt nói khẽ. Tôi nghĩ có lẽ cậu ta cảm thấy có lỗi cho những việc mình gây ra. Nhưng mặt khác, tôi lại nghĩ đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Đặt tay lên đầu Khấu Nhĩ Phương ấn mạnh xuống, tôi lớn giọng nói:
" Cậu lại linh tinh rồi! Đây là chuyện trước sau gì cũng phải đối mặt. Mà, anh cậu bị giáng chức rồi, đừng gọi là sếp nữa."
Khấu Nhĩ Phương có lẽ rất kinh ngạc khi nghe điều này. Mi mắt cậu ta rũ xuống, " Lại là do em nên sếp mới..."
" Đồ thần kinh!" Tôi liếc một cái, " Chỉ cần cậu hiểu Thiệu Lam không phải là người như vậy là tốt rồi. Bây giờ tôi cần phải làm nhiều thứ lắm đây."
" Nếu cần gì cứ bảo, em sẽ giúp đỡ."
Tôi nhìn Khấu Nhĩ Phương, hồi sau cả hai cùng mỉm cười.
Mọi chuyện xem ra không tệ như tôi đã tưởng tượng.
Lúc này cửa phòng bệnh đẩy mạnh ra, có kẻ đang đi vào. Liếc nhìn chiếc áo blouse trắng tung bay kia, tôi khẽ chậc lưỡi.
" Thăm bệnh đấy hử?" Nam nhân bận y phục màu trắng kia hỏi.
Tôi liếc nửa mắt, " Ờ, còn cậu đến khám bệnh?"
" Tôi phụ trách chăm sóc." Đổng Thùy lạnh nhạt trả lời, sau đó nhếch môi nói, " Anh cũng tàn nhẫn gớm khi mà bắn cả đồng đội của mình."
Khấu Nhĩ Phương ngồi cạnh níu lấy áo blouse của Đổng Thùy, " Nè, linh tinh gì vậy?"
Thế nhưng liền bị Đổng Thùy lườm một phát.
Cái uy quyền này ở đâu ra thế?
Tôi nhíu mày khó hiểu, sau đó nhìn Đổng Thùy, " Chẳng phải là do người của cậu làm người của tôi suýt bị chết đấy sao? Tội lỗi của ai đây?"
Đổng Thùy nhìn tóe lửa.
Tôi cũng lườm lạnh lại.
Chỉ có Khấu Nhĩ Phương nuốt nước bọt nhìn chúng tôi, " Thôi mà, thôi mà..."
Đổng Thùy hừ một tiếng, chuẩn bị kim chích. Nhìn cậu ta bơm thuốc vào kim chích với đôi mắt dã thú kia mà tôi lạnh cả người.
Mẹ nó, có khi nào trả thù cá nhân mình không thế?
Tôi vội dời tầm mắt, ho một tiếng.
" Người của anh nghe bảo là tỉnh rồi. Đứng càn ràn ở đây làm quái gì chưa đi nữa?"
Người của tôi...
Thiệu Lam?
Thiệu Lam tỉnh rồi?
Tôi nhìn Đổng Thùy một giây rồi liền chào tạm biệt hai người họ, chạy biến khỏi phòng.
Tôi không rõ Đổng Thùy lấy nguồn tin đấy ở đâu nhưng xem vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta, tôi không nghĩ cậu ta chỉ viện cớ để đuổi khéo tôi ra khỏi phòng đâu nhỉ?
Ngồi trên xe, tôi lần nữa phải tăng tốc chạy đến nơi mà Thiệu Lam đang nằm.
Đáng ra thì tôi không được phép đi ra khỏi Cục như vậy đâu, nhưng mà tôi lại cãi lệnh của Cục trưởng một lần nữa rồi. Mấy người vừa nãy chặn tôi ở trước cổng đều bị tôi tẩn cho nhừ đòn.
Xin lỗi nhưng mấy người luôn khiến tôi bực mình như thế.
Đến nơi, tôi chạy ngay đến phòng cấp cứu thì nhận ra Thiệu Lam được đưa đến phòng hồi sức đặc biệt rồi. Quay gót đi lên lầu năm, tôi phát hiện trước cửa phòng bệnh có đến hai tên cảnh sát đang canh giữ.
Đây chính là viễn cảnh mà tôi từng nghĩ đến.
Cúi mặt, khẽ thở dài một tiếng rồi tôi bước tới trước mặt họ, giơ ra tấm thẻ cảnh sát của mình với gương mặt vô cùng điềm nhiên.
Bọn họ liếc nhìn một cái, không nói gì liền tránh ra hai bên.
Tôi đẩy cửa bước vào, thấy Markson đang ngồi ở ghế với một đống giấy xung quanh. Markson có vẻ rất tập trung nên hoàn toàn không biết rằng có người vào phòng.
Đến khi tôi bước gần lại, gõ nhẹ xuống mặt bàn một cái, Markson mới ngước mắt nhìn. Thấy tôi, lão ta mừng quýnh, cười một tiếng.
" Cố Nguyên, cậu đến rồi sao? Tôi thật không nghĩ cậu sẽ đến được đây đó."
Tôi hiểu ý của Markson là gì. Tôi cũng không nghĩ mình sẽ đến được đây đâu, nhưng mà vì nghe tin người kia tỉnh lại, tôi thật sự không thể ngồi yên được.
Liếc nhìn Thiệu Lam còn đang ngủ, tôi ngồi xuống bên mép giường, cầm lấy tay em ấy.
" Tôi nghe Thiệu Lam đã tỉnh lại."
Markson đặt mấy tờ giấy kia qua một bên, hắng giọng nói:
" Đúng vậy. Haiz, khi nãy Thiệu Lam làm chúng tôi một phen hú vía cả đấy. Trong lúc phẩu thuật, tim cậu ta bỗng ngừng đập. Bác sĩ đã sốc tim mấy lần mới có thể đập lại. Tôi cứ nghĩ...haiz, nói chung là sợ điếng người."
Markson liên tục liếm môi mình rồi thở dài.
Không chỉ riêng lão ta đâu. Tôi khi nghe đến ba từ tim ngừng đập thôi là tâm trí trống rỗng hết rồi.
Không tin được người đang bên cạnh tôi đây vừa nãy đã suýt thì... Tôi nhắm mắt lại, cố gắng hít thở thật sâu.
Thiệu Lam mà tôi yêu rất kiên cường. Tôi chắc rằng em ấy sẽ không rời bỏ thế giới này sớm như vậy.
" Có một điều làm tôi đang băn khoăn." Markson một lần nữa lên tiếng.
Tôi nhìn lão ấy, ánh mắt kia cực kỳ nghiêm túc làm tôi cũng lo lắng lây. Đặt bàn tay Thiệu Lam xuống trở lại, tôi xoay người đối diện với Markson.
" Chuyện gì mà nhìn ông nghiêm trọng vậy?"
Markson chỉnh lại mắt kính, " Tôi nghĩ Thiệu Lam đã tự hợp nhất lại nhân cách rồi."
" Sao cơ?" Tôi rất kinh ngạc.
Vô cùng kinh ngạc.
Vì tôi luôn nghĩ chuyện hợp nhất là một chuyện rất khó khăn.
Ngay cả Markson còn không tin nữa cơ mà.
" Tôi cũng bất ngờ lắm nhưng Thiệu Lam bảo cậu ấy đã tìm lại được ký ức của mình rồi."
" Ký ức..." Tôi nhíu mày, " Ý ông là ký ức bị mất?"
" Đúng vậy." Markson lại chỉnh kính, " Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mắt cậu ấy đã trở lại màu đen tự nhiên. Trước khi bị bệnh, cậu ta bảo mắt mình màu đen nhưng sau đó thì đột nhiên lại biến thành màu xanh nhạt. Như cậu đã biết rồi đó, mắt L màu tím, mắt Merry màu đỏ và mắt của Thiệu Lam là màu xanh dương nhạt."
Nghe đến đây, tôi cười khẽ, " Tôi còn nghĩ màu mắt kia là tự nhiên nữa đấy. Ông không tin nổi tôi vì đôi mắt đó mà bị hút hồn đấy."
Markson lúc này cười ha hả, nhìn lão ta có vẻ phấn khởi lắm.
" Tôi đã biết được ký ức của Thiệu Lam rồi. Nó...là một nỗi nhục nhã đối với cậu ta. Mỗi người nếu như trải qua chuyện như thế, tôi nghĩ sẽ không chịu nổi đâu. Nhưng Thiệu Lam cậu ta đã không tìm đến con đường chết là hay lắm rồi."
Sau đó, Markson kể lại ký ức của Thiệu Lam cho tôi nghe. Đối với một người ngoài chỉ nghe kể như tôi thôi mà cảm xúc của tôi đã ứ nghẹn lại vì quá đau.
Tôi có thể hiểu được một phần nào đó nỗi đau mà Thiệu Lam phải chịu đựng. Nghĩ đến những lúc đó, em ấy phải thống khổ nhục nhã thế nào, tôi lại không chịu nổi.
Hơi thở có chút dồn dập, tôi ghì chặt ngực trái mình.
" Cố Nguyên, cậu có phải sẽ bị ghép vào tội đồng phạm không?"
Tôi cúi mặt ừ một tiếng. Sau đó quay sang nhìn Thiệu Lam, trên ngực em ấy đang băng một miếng vải trắng. Càng nhìn lại càng đau lòng.
" Như vậy...cậu nghĩ hai người sẽ ổn chứ?"
Tôi vén mớ tóc mái lòa xòa của Thiệu Lam qua một bên, " Tôi sẽ phải nhờ ông giúp một chuyện, Markson. Ông có thể thu thập lại tất cả những ghi chép về quá trình trị liệu của Thiệu Lam được không? Đầy đủ và rõ ràng, sau đó ông đưa đến cho luật sư riêng của tôi."
Markson vẫn im lặng chăm chú nhìn tôi.
" Tôi chỉ bị giáng chức thôi và tạm thời sẽ bị bọn người kia chú ý một chút. Cho nên mọi việc đều trông cậy vào ông cả. Bên cạnh, tôi sẽ nhờ người bạn của mình cũng là một cảnh sát giúp đỡ. Cậu ta hiểu Thiệu Lam như thế này nên sẽ giúp bằng mọi cách."
" Cậu chắc rồi chứ? Tôi không muốn Thiệu Lam phải chịu quãng đời còn lại ở trong ngục tù."
Tôi nhìn Markson, cười nhẹ, " Không phải chỉ có mỗi mình ông là không muốn thôi đâu. Quá khứ của em ấy đã là một địa ngục rồi, tôi sẽ không để em ấy chịu đựng thêm bất cứ thứ gì đau đớn nữa."
Markson có vẻ tin tưởng lời nói của tôi lắm.
Vài ngày sau, tôi quyết định đổi phòng cho Thiệu Lam đến một nơi khác rộng rãi và tiện nghi hơn. Trong những ngày này, cảnh sát chỉ can thiệp vào một chút mà thôi nên có lẽ sẽ không qua gắt gao.
Khi tôi ghé đã làm xong thủ tục chuyển phòng, tôi trở lại căn phòng kia thì bị hai tên cảnh sát khác chặn lại.
Tôi biết tin mình bị giáng chức đã đến tai bọn nó rồi nên có khi sẽ không nghe lệnh tôi nữa. Liếc nhìn hai tên đó một cái, tôi lạnh giọng:
" Bỏ tay ra. Người đó phải chuyển đến một phòng khác."
" Không được." Bọn nó quyết chặn tôi lại, " Cục trưởng đã có lệnh không đưa người kia đi đâu cả."
" Nhưng phòng này không đủ tiện nghi. Con mẹ nó, mấy người có tránh ra hay không?" Tôi bực bội quát lớn.
Lúc này phía sau lưng có tiếng nói vọng đến, " Bỏ anh ấy ra ngay lập tức."
Hai tên kia tức khắc tránh sang một bên. Tôi kinh ngạc xoay người lại thì thấy Khấu Nhĩ Phương. Y phục của cậu ta ngầu phết ý chứ.
Tôi bỏ hai tay vào túi quần, nghiêng đầu mỉm cười nhìn Khấu Nhĩ Phương.
" Yo, cậu em này ngầu quá đấy."
Khấu Nhĩ Phương được khen có chút ngượng ngùng. Cậu ta nhìn hai tên kia, ra lệnh, " Hai người tránh đi một chút đi. Tôi sẽ ở đây canh chừng, một lát hai người quay lại."
Thấy bọn kia còn chưa đi, Khấu Nhĩ Phương bật cười, " Không lẽ hai cậu nghĩ tôi ngu ngốc đến mức thả tù nhân bỏ trốn à? Anh ta còn chưa bước xuống giường được nữa đó!"
Tôi đối với cái lũ người kia chỉ có một cái ánh mắt chán ghét mà thôi. Sau khi hai bóng dáng đó đi khỏi, tôi mới thở ra một hơi bất mãn.
" Em đã bảo sẽ giúp hai người mà." Khấu Nhĩ Phương lúc này huých vào tay tôi, " Anh định chuyển Thiệu Lam đi đâu?"
" Đến một phòng khác rộng rãi hơn, tiện nghi hơn nữa. Vì hiện tại Thiệu Lam vẫn cần được điều trị theo dõi tiếp."
Khấu Nhĩ Phương khẽ à, " Em hiểu rồi. Như vậy thì cứ chuyển đi, bọn người kia không nói gì đâu. Chỉ là chuyển phòng thôi mà."
Tôi liếc bộ y phục của Khấu Nhĩ Phương, cười cười, " Được thăng chức hửm?"
Nói đến vấn đề này, Khấu Nhĩ Phương bỗng dưng đỏ mặt, gượng gạo gật đầu.
Tôi hiểu vì sao cậu ta lại như thế. Chắc là Cục trưởng đã thăng chức cho cậu ta vị trí của tôi.
Cái cuộc đời này đúng là lên voi xuống chó mà.
Nói rằng tôi không tiếc nguồi nguội thì đúng là nói dóc, nhưng đã mất rồi thì thôi. Thà tôi vụt mất cái chức vị ấy còn hơn là để mất người trong kia.
Bảo tôi mù quáng cũng được, nhưng có sao đâu?
Tình yêu chả phải là thế à?!
" Chúc mừng nhé. Ráng làm cho tốt vào." Tôi vỗ vai Khấu Nhĩ Phương.
Khấu Nhĩ Phương cười ngượng, " Em thấy anh rất dũng cảm đó. Dám bỏ hết tất cả mà bảo vệ người yêu cơ mà."
Tôi hơi ngước mắt nhìn lên, điềm nhiên nói, " Từ khi biết được Thiệu Lam là L, kỳ thực, tôi đã không còn dũng khí để bắt em ấy nữa."
" Haha...Anh biết gì không, Cố Nguyên?" Khấu Nhĩ Phương cười một tiếng.
Tôi liếc nhìn cậu ta.
" Cả hai chúng ta đều không còn dũng khí bắt một người đáng thương như anh ấy từ lâu rồi."
" Điêu nhá!" Tôi đánh vào đầu tên kia một cái, " Mấy ngày trước cậu còn tra tấn người của tôi đấy!"
" Ai...cái đấy là chuyện mấy hôm trước rồi." Khấu Nhĩ Phương trông bộ dạng ngầu thế thôi chứ vẫn là một tên ngốc.
Tôi khẽ cười.
Sau đó, Thiệu Lam cũng được chuyển đến một phòng bệnh khác tốt hơn rất nhiều. Ngồi bên cạnh giường bệnh, tôi giữ lấy bàn tay của Thiệu Lam, áp nhẹ lên gò má mình.
Mấy ngày qua Thiệu Lam cứ mơ màng ngủ như vậy mãi. Đôi khi có tỉnh giấc nhưng rồi sẽ không chịu nổi sự thật kia mà mất bình tĩnh, cuối cùng là bị tiêm thuốc an thần.
Tôi chỉ sợ rằng thuốc kia tiêm vào nhiều quá, khiến em ấy ngủ luôn thì tôi phải làm sao đây?
Khuôn mặt cứ theo ngày tháng mà trở nên hốc hác. Bây giờ Thiệu Lam cũng chỉ được truyền đạm và thuốc bổ thôi.
Nghịch nghịch ngón tay thon dài của Thiệu Lam, tôi nhìn bộ dạng mình thật là ngốc nghếch.
Mỗi ngày cứ ngồi trong phòng bệnh độc thoại như thế. Đến giờ tôi vẫn được tự do đi lại trong bệnh viện mà chưa bị ngài ấy triệu lên giáo huấn.
Chắc là cũng đã thương cảm một ít rồi đi.
Về chuyện biện hộ cho việc của Thiệu Lam, tôi đã đưa mọi ghi chép về quá trình trị liệu cho luật sư riêng của tôi. Người đó bảo nếu như đã có thể chứng mình Thiệu Lam là một bệnh nhân như thế thì việc xử án sẽ nhẹ nhàng hơn.
Ôi, tôi cầu mong là thế.
Một phần khác, Khấu Nhĩ Phương cũng đã đem tất cả tài liệu liên quan đến đa nhân cách đến cho ngài Cục trưởng xem. Tôi chẳng biết ngài ấy nghĩ gì, chỉ là ánh mắt của ông ta đã phần nào thay đổi.
" Thiệu Lam, em định để tôi chờ đợi đến bao lâu đây hửm? Ngày đêm trông chừng em thế này, tôi thật sự bị bức chết mất đấy."
Thiệu Lam vẫn nằm đó mà ngủ.
Lại cái kịch bản độc thoại nhàm chán nữa rồi.
Chỉnh lại tấm chăn bông, tôi cúi người hôn nhẹ lên trán Thiệu Lam, thì thầm:
" Hãy mơ thật đẹp vào nhé."
#
Hôm nay Markson gọi điện cho tôi vào lúc năm giờ sáng và báo tin rằng Thiệu Lam đã tỉnh hẳn rồi.
Đừng nói là ăn diện chải đầu vuốt keo, tôi chỉ thay xong bộ quần áo gọn gàng, dùng tay chải lại tóc rồi sau đó thì phóng thẳng xe đến bệnh viện.
Vào đến phòng bệnh, tôi thấy Thiệu Lam ngồi dậy tựa lưng vào giường, mặt nhìn đăm chiêu ra ngoài cửa sổ.
Bỗng dưng nhìn thấy em thế này, tôi có chút căng thẳng.
Markson đứng dậy lại gần chỗ tôi, " Ra ngoài một tí."
Tôi liếc nhìn lão rồi theo sau ra ngoài phòng.
" Chuyện gì thế?" Tôi tò mò điên lên được.
Markson khoanh hai tay, ánh mắt đăm chiêu qua lớp kính dày.
" Thế này nhé, tôi phải nói cho cậu biết điều này. Sau khi hợp nhất lại các nhân cách, nhân cách chủ thể sẽ phải chịu tác động của những nhân cách cũ. Nghĩa là, những nhân cách cũ thế nào thì chủ thể sẽ có một chút tương đồng như vậy."
Cái gì chứ?
Tôi nhất thời cứng họng, chỉ biết trừng to mắt nhìn Markson.
Theo như lời lão ta bảo