Tôn Mục Thanh cho rằng gã dọa chưa đủ căng, bèn tiếp tục uy hiếp: “Cậu nghĩ tôi không dám phát tán ảnh chụp ra ngoài chắc?”
Tạ Tịch lạnh mặt bảo: “Tùy anh!” – Dứt lời xoay người bỏ đi.
Tôn Mục Thanh tức đến nổ phổi: “Cậu điên rồi! Ngay cả tiền đồ của mình cũng không cần nữa hả?”
Tiền đồ…
Sắc mặt Tạ Tịch trắng bệch nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.
Cậu vốn chẳng có gì nên cũng chẳng sợ bị mất đi.
Thôi học thì đã sao? Cậu vẫn sẽ nỗ lực học tập, tiếp tục cải thiện bản thân, đại học tất nhiên quan trọng nhưng đâu phải không lên được đại học thì cuộc đời cậu sẽ vứt đi.
Tóm lại… Cậu tuyết đối không cho loại người như Tôn Mục Thanh bất cứ cơ hội nào!
Tạ Tịch về nhà, lúc mở cửa ra, sống lưng vẫn luôn ưỡn thẳng đột nhiên sụp xuống.
Cậu dựa vào cửa, cảm thấy nhớ Giang Tà khôn xiết.
Chỉ muốn nhìn thấy y, nghe y nói, hôn y, biết y vẫn ở đây… ngay lúc này.
Tạ Tịch không hối hận vì quyết định của mình, trên thực tế từ khi quyết tâm sống chung với Giang Tà cậu đã chuẩn bị xong tâm lý đối mặt với hết thảy.
Thôi học có sá gì, giành được chỗ lợi cũng phải bỏ ra cái giá tương xứng, làm người không thể quá tham lam.
Tạ Tịch suy nghĩ rất rõ ràng nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
Cậu đến cả đại học cũng không tốt nghiệp được vậy có xứng với chức danh giáo sư của Giang Tà không?
Hiện tại bọn họ đều đang rất tốt, nhưng về sau thì thế nào? Giang Tà có ghét bỏ cậu không?
Nếu quả thực có một ngày như vậy…
Tạ Tịch cảm thấy cả người lạnh buốt, lạnh như một căn nhà đã tắt hệ thống sưởi.
Giang Tà gấp rút trở về, lúc về đến nơi trời vừa rạng sáng.
Tạ Tịch không ngủ được, cuộn tròn trên ghế sô pha đợi y.
Giang Tà sợ cậu đang ngủ nên khẽ khàng mở cửa, bước chân cũng thả chậm lại.
Toàn bộ những chi tiết đó Tạ Tịch cảm nhận được hết, giá lạnh trong lòng cậu nháy mắt bốc hơi, xộc lên xoang mũi, kéo theo mùi vị chua xót.
Giang Tà vừa cởi áo khoác đã bắt gặp Tạ Tịch ngồi trên ghế sô pha, y giật mình hỏi: “Chưa ngủ à?”
Tạ Tịch đứng dậy, nhìn y chăm chú.
Trong phòng chỉ bật mỗi dải đèn led, ánh sáng vàng ấm áp khiến người ta không nhìn rõ khuôn mặt người đối diện, Giang Tà cười hỏi: “Sao thế, tôi không về nên em không ngủ được hả?”
Y vừa nói vừa bước tới, chờ đến gần mới phát hiện biểu cảm muốn khóc nhưng cố kìm nén của bạn nhỏ.
Trái tim Giang Tà lập tức đau đớn: “Sao thế này, không thoải mái ở đâu?”
Quen biết nhau lâu, Giang Tà hiểu Tạ Tịch là một bạn nhỏ kiên cường hơn rất nhiều so với các bạn cùng lứa, ngoại trừ bữa bị ốm vào dạo đầu họ gặp nhau kia, y chưa từng bắt gặp dáng vẻ yếu ớt của cậu.
Tạ Tịch gắng chịu đựng nhưng càng nhịn càng mất kiểm soát, cậu cố rặn ra một nụ cười thật tươi, nói: “Em hầm một nồi cháo xương to, để em xơi cho thầy một bát.” – Giang Tà khẳng định không ăn cơm tử tế.
Cậu xoay người muốn đi, Giang Tà lại kéo người trở về, hỏi han: “Nào, gặp phải chuyện gì à? Kể tôi nghe xem nào.”
Tạ Tịch nhíu chặt mày, cậu muốn cúi đầu lại sợ nước mắt không kìm được chảy xuống, chỉ có thể mở mắt thật to: “Thầy.”
Giang Tà đau lòng khôn xiết: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Tịch nhẹ giọng nói: “Nếu em ngay cả tốt nghiệp đại học cũng không xong, thầy…”
Cậu còn chưa nói hết câu, Giang Tà đã cau mày cắt ngang: “Sao em không tốt nghiệp đại học được?” – Y thấy được sự cố gắng từng ngày của Tạ Tịch, hành động của bạn nhỏ tuy hơi bướng bỉnh, nghị lực và sự kiên trì khiến người ta rất đau lòng nhưng lại không nỡ can thiệp.
Làm sao một người rất thích chuyên ngành này và không ngừng cố gắng vươn lên như Tạ Tịch lại không tốt nghiệp được chứ?
Tạ Tịch không có ý định giấu giếm chuyện Tôn Mục Thanh, cậu khẽ thở ra, kể lại sự tình hôm nay mình gặp phải.
“Trong tay anh ta có ảnh chụp, nếu công bố ra ngoài, thầy sẽ gặp phải phiền phức.”
Cho nên cậu mới muốn thôi học? Cậu muốn từ bỏ việc học để ở chung với y?
Giang Tà chết sững, nhìn Tạ Tịch thật lâu, mãi sau vẫn không sao bình tĩnh nổi.
Tạ Tịch cố nặn ra một nụ cười: “Em nghỉ học cũng không sao, dù gì có thầy ở đây thì em vẫn còn học tiếp được, không phải thầy vẫn nói muốn dạy riêng mình em sao? Về sau… em nhờ hết vào thầy đó.”
Giang Tà hoàn hồn, trong mắt chất chứa sự tiếc thương và tình yêu đong đầy, y thấp giọng nói: “Em là đồ ngốc.”
Sao trên đời là có đứa nhóc vừa đáng yêu vừa kiên cường lại cố chấp đến thế?
Mà đứa nhóc tốt như vậy lại móc tim móc phổi yêu y.
Trong đầu Giang Tà quanh quẩn một câu – Rốt cuộc y có tài đức gì?
“Ban đầu tôi định đợi đến sinh nhật mới nói cho em biết.” – Giang Tà dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng bảo.
Tạ Tịch nào còn dư hơi nghĩ đến sinh nhật sinh nhiếc gì, cậu ngẩng đầu lên hỏi: “Sao ạ?”
Giang Tà nâng mặt cậu lên, thành kính đặt một nụ hôn lên trán, khóe mắt, chóp mũi và môi cậu: “Tôi đã từ chức rồi.”
Tạ Tịch sửng sốt.
Giang Tà nói: “Tôi đã nộp đơn xin từ chức ngay đầu học kỳ, có điều thủ tục hơi phiền phức, còn phải nghe khuyên nhủ riết nên mãi gần đây mới xong.”
Sắc mặt Tạ Tịch nháy mắt trắng bệch, nắm chặt lấy ống tay áo y: “Sao thầy phải từ chức? Thầy… Tại sao có thể từ chức!”
Giang Tà gõ nhẹ lên chóp mũi cậu, dịu giọng bảo: “Tôi là người ỷ vào thân phận giáo viên để bắt nạt học sinh à?”
Tạ Tịch nghe rõ từng chữ y nói thế nhưng lại không thể hiểu nổi y đang nói gì.
Giang Tà bảo: “Ngay vào thời khắc tỏ tình với em, tôi đã có dự định từ chức rồi, tôi muốn làm người yêu của em chứ không phải thầy giáo.”
Y chỉ muốn nâng niu bạn nhỏ trên đầu quả tim, sao có thể để cậu chịu áp lực vì chuyện tình yêu thầy trò bị ngăn cấm chứ?
Tạ Tịch mới năm nhất, cách thời điểm tốt nghiệp còn tận mấy năm.
Nếu cậu không đồng ý lời tỏ tình của y, y sẽ tiếp tục chờ đợi, nhưng cậu đã trao hết trái tim cho mình rồi, sao y có thể phụ lòng được?
Thời gian bốn năm thực sự ẩn chứa quá nhiều biến số.
Giang Tà không thể đẩy Tạ Tịch lên đầu sóng ngọn gió nên vừa khai giảng đã quyết định từ chức.
Chỉ cần mất đi thân phận thầy giáo, ai cũng đừng hòng ngăn bọn họ yêu nhau.
Tạ Tịch vội la lên: “Thầy đang trong thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, còn trẻ như vậy đã lên làm giáo sư, nhận được nhiều khen ngợi, sao có thể…”
Giang Tà cúi đầu, tì trán mình lên trán cậu, khóe miệng cong cong: “Không có thứ gì sánh bằng em cả.”
Tạ Tịch đột nhiên trợn trừng mắt.
Giang Tà nói: “Em mới mười chín, bị một ông chú sắp ba mươi như tôi trói buộc, sao tôi nỡ khiến em phải chịu tủi thân chứ?”
Chóp mũi Tạ Tịch cay cay, vẫn cố nén không cho nước mắt rơi xuống.
“Đừng khóc.” – Giang Tà lập tức luống cuống tay chân: “Sợ nhất là em rơi nước mắt đó.”
Người yêu vừa khóc, trái tim y đau đớn vô cùng, chỉ muốn hái trăng