Mặc dù thất bại trong trò chơi này song theo quy tắc chung của khu vui chơi là trải nghiệm thì chỉ cần thử đủ ba trò là được.
Tất nhiên, sống sót rời khỏi khoang ngủ đã coi như thắng rồi, dù rằng Giang Tà và Tạ Tịch đã chết một lần.
Tạ Tịch tuy vẫn hơi rối song không còn quá mê man, cậu cần chút thời gian để suy nghĩ về… Ừm… Vấn đề giữa cậu và Giang Tà.
Quá nhiều ký ức ngọt ngào dâng lên, Tạ Tịch phải liều mạng nhớ lại hội anh em hồn ý và thân phận của Giang Tà mới khiến bản thân tỉnh táo hơn chút.
Người này không phải thầy Giang đơn giản trong giấc mơ, mà là một người thiết kế ngự trị vô số thế giới.
Giang Tà trong mơ mất đi hết thảy ký ức, còn người thiết kế X trước mắt này đã trải qua vô số sáu mươi năm, có vô số kinh nghiệm và ký ức, có vô số điều cậu không biết…
Cậu không hiểu rõ về y, sáu mươi năm đối với Tạ Tịch có thể là một đời, nhưng với Giang Tà sau khi tỉnh mộng lại chỉ như một chớp mắt.
Song Tạ Tịch tin tưởng lời Giang Tà nói, tin tưởng hai người trong mơ là thật.
Không có Giang Tà, cậu không thể tưởng tượng ra một viễn cảnh tốt đẹp và mơ một giấc mơ đẹp nhường đó.
Nói Giang Tà đã kéo cậu thoát khỏi bóng ma quá khứ, cho cậu một cuộc đời mới, một khả năng mới, một cuộc sống cậu không cách nào tưởng tượng cũng không hề khoa trương.
Thực sự rất tốt!
Tạ Tịch khẽ nói: “Cám ơn.
”
Giang Tà: “Hử?”
Qua hơn sáu mươi năm, Giang Tà vẫn còn nhớ rõ “thiết lập” của mình, y xích lại gần hỏi: “Em mới nói gì cơ? Lỗ tai tôi còn ù.
” – Lúc trước bị con gà trống bự gáy cho ù tai.
Tạ Tịch nhớ ra, xích lại gần y, cười cong mắt bảo: “Cám ơn!”
Giang Tà thình lình quay đầu, hai người tí nữa thì môi chạm môi.
Tạ Tịch căng thẳng, rõ ràng đến cả chuyện thân mật nhất cũng làm rồi nhưng sau khi tỉnh lại…
Giang Lưu Manh thế mà không thừa nước đục thả câu, tầm mắt y rơi trên môi Tạ Tịch, nói với vẻ chững chạc: “Có gì mà phải cám ơn, có thể tạo thành giấc mơ đẹp như vậy, tôi nên cám ơn em mới đúng.
”
Tạ Tịch nhanh chóng dời mắt, nói: “Giấc mơ này liên quan đến cuộc đời của em, là thầy giúp em thoát khỏi bóng ma quá khứ.
”
Giang Tà lại nói: “Tất cả trong mơ cũng đều là khát vọng của tôi.
”
Tạ Tịch sửng sốt, cậu hỏi Giang Tà: “Trước kia thầy…”
Giang Tà giải thích cho cậu nghe: “Từ lúc chào đời tôi đã khắc mẹ khắc cha khắc bạn bè, trước khi đến Trung Ương, tất cả người tôi quen biết đều đã mất.
”
Tạ Tịch nghe xong mà tim đau nhói.
Giang Tà lại nói: “Khát vọng duy nhất của tôi là tìm được người có thể cùng mình sống hạnh phúc đến già.
”
Bọn họ gặp nhau đúng độ tuổi đẹp nhất, lại cùng nắm tay đi đến điểm cuối cuộc đời.
Giang Tà vĩnh viễn không quên, vào thời khắc y sắp chết, bạn nhỏ Tạ Tịch mặt ngoài cố tỏ vẻ bình tĩnh kỳ thực lòng cũng chết theo rồi.
Giang Tà thậm chí còn chẳng thốt được câu mong em sống thật tốt.
Y không muốn, cũng chẳng đành lòng bỏ lại cậu một mình.
Tạ Tịch hé miệng cười.
Giang Tà lại bồi thêm một câu: “Mới rồi tôi nói sai.
”
Tạ Tịch có mấy chục năm kinh nghiệm sống chung với y, cơ hồ nháy mắt cảm giác y sắp buông mấy câu cợt nhả.
Quả nhiên, đồng chí lão Giang bình tĩnh bảo: “Chuẩn xác mà nói, khát vọng duy nhất của tôi là có thể sống hạnh phúc cùng em đến già.
”
Tạ Tịch cười tít mắt: “Vậy thầy phải thất vọng rồi.
”
Thầy Giang trong mơ mà nghe được câu này khẳng định sẽ thong dong đáp lại rằng: “Bạn nhỏ à, em tham lam quá nha, còn muốn cùng anh trẻ mãi không già à?”
Hiện tại thì… Lão Tà nhìn độ thiện cảm -365, không dám mặt dày.
Tạ Tịch nói: “Đến Trung Ương rồi sẽ giữ mãi tuổi trẻ, muốn sống đến già khó lắm.
”
Giang Tà nghe vậy lại ngứa mồm: “Vậy thì cùng trẻ mãi không già.
”
Tạ Tịch mỉm cười nhìn y.
Giang Tà hạ thấp mục tiêu, bỏ đi bốn chữ cuối: “Thế ở cùng nhau nhé?”
Tạ Tịch bật cười ra tiếng: “Trước tiên rời khỏi thế giới này đã, chờ thầy nhớ lại hết mọi chuyện rồi tính tiếp.
”
Giang Tà khá để ý vấn đề này, y hỏi: “Rốt cuộc trước đó giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Tịch không muốn lừa y, chỉ nghiêm túc bảo một câu: “Đừng nghĩ nữa.
”
Đây là ăn ý ngầm theo ra từ trong mơ, nếu trước kia Tạ Tịch mà nói vậy, chỉ sợ Giang Tà sẽ càng thêm tò mò, kế đó lại suy nghĩ bậy bạ, càng muốn tìm hiểu nguyên do hơn.
Nhưng hiện tại… Y theo bản năng cảm nhận được ý cậu.
Tạ Tịch vẫn lo lắng Giang Tà suy nghĩ nhiều bèn chuyển dời lực chú ý của y sang vấn đề khác: “Không biết trong hiện thực đã qua bao lâu rồi.
”
Giang Tà phân tích: “Sẽ không lâu quá đâu, khoang ngủ này không có thiết bị dinh dưỡng, nằm mơ lâu quá thì mình đã chết đói rồi.
”
Thời gian giới hạn trong khu vui chơi là 72 tiếng, bọn họ vẫn chưa vượt quá hạn mức.
Tạ Tịch đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Nếu cơ thể cảm giác đói bụng có phải sẽ tỉnh lại không?”
Giang Tà nói thẳng: “Trước khi cơ thể cảm thấy đói, tinh thần đã chết rồi.
”
Tạ Tịch cảm thấy vô cùng kỳ diệu: “Ở mấy chục năm trong mơ mà cảm giác qua lâu lắm rồi ấy.
”
Kỳ thực từ lúc thoát khỏi trò chơi, kí ức sinh hoạt trong hơn sáu mươi năm kia đã phai nhạt đi nhiều, mặc dù phần lớn sự kiện đều nhớ nhưng không còn cảm giác quá tang thương nữa, thậm chí bởi vì nhớ tới hiện thực mà mơ càng giống mơ hơn.
Giang Tà hỏi cậu: “Em lý giải khái niệm thời gian như thế nào?”
Tạ Tịch từng tiếp xúc qua một số sách triết học, cậu đắn đo hỏi lại: “Là cảm giác của nhân loại ạ?”
Thời gian là khái niệm do nhân loại đặt ra, con người luôn cảm thấy thời gian là tồn tại chân thực, không ngừng vận động về trước, song kỳ thực điều đó chỉ xuất phát từ cảm giác chủ quan.
Nhân loại không giải thích được các hình thức khác nhau của thời gian, cho nên thời gian chỉ tồn tại ở mỗi dạng này.
Tựa côn trùng chạy qua mặt đất, vĩnh viễn không hiểu được tư duy của nhân loại.
Giang Tà nói: “Em phải nhớ kỹ, thời gian của em không tương đương với thời gian của người khác, chân thực của người khác chưa chắc đã là chân thực của em.
”
Tạ Tịch kinh ngạc, dường như hiểu ra một chút lại như thể chẳng hiểu gì.
Giang Tà cười bảo: “Chờ có cơ hội em có thể thử thăng cấp lên thành Người thiết kế.
”
Tạ Tịch nhớ tới trò Tình Yêu Bên Trái Hay Là Bên Phải và sáu vị hoàng tử, cảm thấy không có hứng thú với nghề nghiệp kia: “Chuyện đó bàn sau đi ạ.
”
Giang Tà nói: “Sau khi thành Người thiết kế, em sẽ nhìn thấy nhiều khả năng hơn.
”
Lời này khiến lòng Tạ Tịch rung động: “Sẽ hiểu thêm về thời gian và sự chân thực ạ?”
Ai ngờ Giang Tà lại lắc đầu: “Sẽ càng mông lung hơn.
”
“Vì sao?”
“Bởi vì bên ngoài ánh sáng là bóng đêm vô tận.
”
Tạ Tịch ngây dại.
Giang Tà nói: “Đi thôi, chúng ta nên rời khỏi đây rồi.
”
Tạ Tịch hoàn hồn, còn rất nhiều câu muốn hỏi, lại cảm thấy chẳng biết nên hỏi từ đâu.
Người thiết kế à?
Một vai trò gần với Thượng Đế, quả thực có thể trông xa và rộng hơn chứ?
Trong lòng Tạ Tịch hơi rục rịch.
Khu nghỉ ngơi của trò Giấc Mơ Hóa Thực im ắng khác thường.
Ở hai trò chơi trước, phàm là người sống sót đều cảm thấy vui mừng, cho dù cụt tay cụt chân vẫn bừng bừng hy vọng.
Nhưng khu nghỉ ngơi bên này rất neo người, ai nấy đều chỉ có một mình, ngồi cách nhau rất xa, ngơ ra như thể mất hồn.
Tạ Tịch nhíu mày, có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ.
Tỉnh dậy từ trong giấc mơ đẹp đẽ quả thực dễ đánh mất can đảm đối diện với hiện thực.
Cho dù phân biệt được giữa mơ và thực thì sao? Hiện thực khi tỉnh lại