Trò chơi: Thị trấn cổ tích (08)
Chương 024: Cậu hiểu lầm rồi, tôi vẫn luôn bảo vệ nó.
Tạ Tịch nhìn về phía đứa bé: "Anh không phải người bắt nạt cô ấy."
"Chính là anh! Đám người ngoài các anh đều là bọn bại hoại như nhau!" Thằng bé rất tức giận, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt không hề che giấu sự giận dữ.
Tạ Tịch nửa ngồi xổm xuống, để ánh mắt của mình đối diện với nó, vẻ mặt cậu hiền hòa, giống như thể cậu và thằng bé bảy tám tuổi trước mặt này đều là một người trưởng thành, mà nó không phải là một đứa trẻ non nớt.
Động tác này khiến đứa bé hơi sửng sốt, nó vẫn quen ngửa đầu nhìn người khác, giờ bất thình lình nhìn thẳng khiến nó có chút mất tự nhiên.
Hơn nữa...!
Khuôn mặt của anh trai này sao dễ nhìn như vậy, còn dễ nhìn hơn cả chị Vân Nhi lúc trước.
Thần kinh căng chặt của đứa bé bất giác hơi thả lỏng.
Tạ Tịch nhẹ giọng nói: "Hôm nay anh mới đến đây, cũng chưa làm gì, càng không có chuyện làm tổn thương bất kỳ ai số các em."
Đứa bé giật mình, cắn môi dưới nói: "Các anh đều cùng một giuộc, giống y như nhau, ban đầu thì đối xử tốt với chúng tôi, nhưng chẳng mấy chốc sau lại làm chuyện xấu, làng..." Nó tủi thân vô cùng, nhưng quật cường không chịu rơi một giọt nước mắt nào, "Ngôi làng này cũng chính bởi vì các anh mới biến thành như vậy!"
Tạ Tịch giật mình: "Bọn họ rốt cuộc đã làm cái gì?"
"Làm cái gì hả?" Câu hỏi này giống như một chốt mở, khiến đứa bé bộc phát ngay tức thì, nó dùng ngôn ngữ non nớt của mình lên án việc ác của những kẻ ngoại lai.
"Đùa bỡn tình cảm của chúng tôi! Chiếm lấy phòng của chúng tôi! Cướp đi lương thực của chúng tôi! Thậm chí còn vây nhốt chúng tôi trên trấn, mãi mãi cũng không thể rời đi!"
Tạ Tịch đoán người chơi trước đó khẳng định đã tạo thành tổn thương cực lớn cho người trong trấn nhỏ này, nhưng không ngờ tới chuyện sẽ như vậy...!Vây nhốt cư dân ở trên thị trấn, mãi mãi không thể rời đi?
Tạ Tịch hỏi dồn: "Các em không đi ra khỏi trấn nhỏ này được sao?"
Đứa bé giận điên lên: "Nếu có thể ra ngoài, bọn tôi còn chờ chết ở đây sao!"
Tình trạng của cư dân toàn thị trấn đều rất tồi tệ, không chỉ thân thể mà cả tinh thần đều đã căng cứng đến giới hạn, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Tạ Tịch lại hỏi: "Tình huống này bắt đầu từ khi nào?"
"Một năm trước..." Đứa bé tức giận đến run người, "Từ khi đám ngoại lai các anh từ trên trời rơi xuống thì bắt đầu! Mới đầu các anh bày ra vẻ mặt giả nhân giả nghĩa, còn giúp chúng tôi làm chuyện đồng áng, giúp chúng tôi lợp nhà, nhưng rất nhanh...!rất nhanh..."
Ánh mắt thằng bé nhìn về phía Tôn Vân Nhi, nước mắt đảo quanh hốc mắt: "Rất nhanh các anh liền lộ bản chất! Các anh cướp nhà của chúng tôi, ép chúng tôi làm việc suốt ngày suốt đêm, còn lăng nhục...!lăng nhục..."
Nó đứt quãng nói, những chuyện tàn khốc và bẩn thỉu kia càng trở nên khó chịu đựng nổi trước giọng nói ngây thơ của trẻ nhỏ.
Tạ Tịch nhíu chặt lông mày: "Cho nên các em bắt đầu săn giết kẻ ngoại lai."
Đôi mắt vàng của thằng bé lóe lên ánh sáng không sợ hãi: "Chẳng lẽ các anh không đáng chết sao!"
Tạ Tịch nhìn chằm chằm nó, nói: "Làm như vậy không giải quyết được vấn đề."
Thằng bé nảy sinh lòng ác độc nói: "Chỉ cần giết sạch các anh, đám các anh sẽ không quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa!"
Tạ Tịch nói: "Anh có cách khiến bọn họ không thể tới đây, nhưng..."
Cậu còn chưa nói dứt lời, một tiếng xé gió lao tới...!
Thằng bé mở to mắt, trong mắt tràn ngập sự hoảng sợ và tuyệt vọng...!Tạ Tịch đứng dậy, một tay ôm nó vào trong ngực, mũi tên kia thẳng tắp đâm vào phía sau lưng cậu.
Tống Thích kêu lên sợ hãi: "Anh Tịch!"
Đau đớn kịch liệt trong nháy mắt chiếm đoạt toàn bộ đại não của Tạ Tịch, cậu cắn chặt răng.
Thằng bé ngây dại, kinh ngạc ngửa đầu nhìn cậu.
Tạ Tịch nhịn đau, nói khẽ: "Đi mau, có nguy hiểm."
Sắc mặt thằng bé trắng bệch, môi mỏng dùng sức run run: "Vì, vì sao?"
Tạ Tịch lại khẽ nói một câu: "Đến sau núi..."
Đôi mắt thằng bé càng mở lớn hơn.
Tạ Tịch dùng sức đẩy nó một cái, quát khẽ: "Đi mau!"
Thằng bé nhìn bóng dáng kẻ ngoại lai đang dần hiện ra, nó siết chặt nắm đấm, kéo Tôn Vân, quay đầu bỏ chạy.
Giọng nói của Trọng Kim từ tốn vang lên: "Một kẻ hạ đẳng mà thôi, đáng giá lãng phí một cái mạng sao?"
Đồng phục của Tạ Tịch phát huy tác dụng, sau cơn đau đớn kịch liệt, vết thương phía sau lưng đã khôi phục như lúc ban đầu, trán cậu phủ một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt còn trắng hơn ba phần so với thường ngày.
"Kẻ hạ đẳng?" Giọng nói của Tạ Tịch khàn khàn.
Trọng Kim thay đổi sự nhiệt tình cởi mở trước đó, mặc dù màu tóc của anh ta vẫn vàng óng ấm áp, nhưng nụ cười trên khóe môi lại tàn khốc và cuồng vọng: "Đám người mới các cậu luôn không tự nhận thức được thân phận của mình."
Anh ta bất chợt tiến lên, bàn tay đặt lên vị trí Tạ Tịch bị trúng tên: "Nếu như cậu là kẻ hạ đẳng, bây giờ cậu đã chết rồi."
Vết thương đã sớm lành nhưng nhấn một cái như vậy, những đau đớn còn sót lại trong dây thần kinh lại xông tới lần nữa, đau đến bén nhọn.
Chóp mũi Tạ Tịch đều lấm tấm mồ hôi: "Cho nên các anh liền tùy ý lăng nhục bọn họ."
Trọng Kim cong môi cười: "Cậu hiểu lầm, tôi..."
Trọng Kim còn chưa dứt lời, Tạ Tịch đã dùng sức đạp cho anh ta một phát, cậu liếc mắt ra hiệu cho Tống Thích.
Tống Thích ngầm hiểu, chạy về phương hướng ngược lại.
Cả hai cùng chạy một chỗ sẽ chỉ bị tóm đồng thời, tách ra chạy tốt xấu gì còn thoát được một người, quay đầu cũng có cơ hội cứu viện.
Trọng Kim cười xùy một tiếng, không chút do dự lựa chọn truy kích Tạ Tịch.
Tên tiểu lâu la Tống Thích kia không đáng nhắc tới, nếu không có Tạ Tịch, anh ta chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết cậu ta.
Tạ Tịch phóng chân chạy như điên, đã dùng hết sức lực toàn thân.
Cậu biết mình chạy không thoát, Trọng Kim ở phía sau căn bản là mèo vờn chuột, đuổi theo cậu chơi cho vui.
Thế nhưng Tạ Tịch vẫn gắng sức chạy, ít nhất cũng tranh thủ chút thời gian cho Tống Thích!
Trọng Kim quả nhiên mạnh hơn so với tưởng tượng của bọn họ rất nhiều, họ trói anh ta thành như thế, mà anh ta còn có thể đuổi theo nhanh vậy, khẳng định là Định Thân Phù vừa mất hiệu quả, anh ta liền nhẹ nhõm thoát khỏi dây thừng.
May mắn không thử giết anh ta, hiệu quả của Định Thân Phù quá ngắn, lại có miễn vết thương chí mạng, một giây sau chết chính là Tạ Tịch và Tống Thích!
Trọng Kim cố ý dồn cậu vào trong một hẻm nhỏ, lúc Tạ Tịch chạy vào liền biết mình hết đường lui.
Thể lực của Tạ Tịch thật sự không tốt, thậm chí có thể nói là hơi kém cỏi, dù sao ở lì mãi trong phòng, thiếu rèn luyện thân thể.
Trong Thương Thành của Trung Ương có bán đạo cụ cường hóa thân thể, tiếc rằng cấp bậc của cậu quá thấp, có tiền cũng mua không nổi.
Dùng hết sức chạy lâu như vậy, cậu đã mệt thở hồng hộc, trán ướt nhẹp mồ hôi, tóc bết lên hai gò má.
Nhìn mà so sánh, hơi thở của Trọng Kim vẫn đều đặn, bước chân nhẹ nhàng khoan thai, trong tư thế tất thắng.
Đầu óc Tạ Tịch xoay chuyển rất nhanh, nghĩ đến át chủ bài trong tay mình.
Cậu còn có một mạng, bảy tấm Định Thân Phù, Kính Tìm Kiếm và dao găm lấy được từ chỗ Trọng Kim.
Kính Tìm Kiếm có tác dụng không lớn, bảy tấm Định Thân Phù cũng chỉ có thể khống chế Trọng Kim trong bảy phút, con dao găm kia...!
Ai biết Trọng Kim có mấy cái mạng!
Đúng rồi, còn có thuật triệu hồi nữa, có thể triệu hồi phân thân X.
Trời mới biết tên X kia là bạn hay thù, người có thể thiết kế ra trò chơi biến thái như vậy sao có thể dùng lẽ thường mà phỏng đoán được!
Tạ Tịch gắt gao nhìn chằm chằm Trọng Kim.
"Vẻ mặt này của cậu thật mê người." Ánh mắt Trọng Kim giống như đèn pha quét qua khuôn mặt của cậu, nửa ngày mới cười khẩy nói: "Đáng tiếc lại là con trai."
Tạ Tịch khó chịu một hồi.
Trọng Kim thu lại nụ cười, hỏi cậu: "Định Thân Phù của cậu kiếm