Tạ Tịch bị khả năng này dọa cho mất hồn mất vía.
Chuyện này nếu là thật, cậu thực sự có thể hoàn thành nhiệm vụ này sao!
Tạ Tịch hít vào một hơi, ổn định lại cảm xúc, quyết định trước hết không nên tự dọa mình.
Chân tướng như thế nào thử một chút là biết.
Cậu lại đi lấy một phần quà cáp khác, quay đầu đi đến cung điện của Ngũ hoàng tử.
Bánh Bao Xá Xíu treo trên cổ áo cậu lên tiếng: "Tim ba đập nhanh ghê."
Tạ Tịch không đáp lại, bị kinh hãi như thế, tim có thể không đập nhanh hả?
Bánh Bao Xá Xíu lại hỏi: "Bởi vì ba mới gặp người trong lòng hả?"
Tạ Tịch dừng bước chân: "Ai là người trong lòng?"
Bánh Bao Xá Xíu đáp: "Anh đẹp trai vừa nãy đó, đôi mắt kia thực sự đẹp kinh khủng."
Tạ Tịch nhớ tới lúc mới nở Bánh Bao Xá Xíu chê cậu xấu, mặc dù chính cậu không cảm giác được, nhưng người bên ngoài nói nhiều cậu cũng biết ngoại hình của mình không hề liên quan đến từ này...!Như thế xem ra, thẩm mỹ của nhóc Xá Xíu nằm ở đôi mắt sao?
Tạ Tịch sợ nó suy nghĩ lung tung, giải thích: "Đây không phải là người trong lòng của tao."
Bánh Bao Xá Xíu lại hỏi: "Vậy tim đập rộn ràng là vì ba sắp đi gặp người trong lòng hả?"
Nói nhăng nói cuội gì vậy?
Tạ Tịch dùng cằm cụng vào trán nó: "Im ngay!"
Bánh Bao Xá Xíu sợ sau khi rời khỏi Chuẩn Thế giới này sẽ bị bán đi, không dám hỏi nhiều.
Chỗ ở của Ngũ hoàng tử cũng khá xa, vương cung này lại lớn y như một thành phố vậy.
May mà nhân ngư biết bơi, chứ nếu dùng hai chân đi bộ, e rằng cũng đi đến ngỏm luôn.
Nói thật cho dù là bơi cũng rất mệt mỏi, Tạ Tịch lắc lư cái đuôi thôi cũng sắp rút gân rồi!
Rốt cuộc cũng đến được cung điện của Ngũ hoàng tử, Tạ Tịch chỉ nhìn thoáng qua liền cảm thấy sự xa hoa khác biệt hoàn toàn với cung điện của Lục hoàng tử.
Lối kiến trúc rõ ràng giống nhau, nhưng một nơi bởi vì quá tiêu điều mà trông âm u lạnh lẽo, một nơi lại tráng lệ lấp lánh ánh đèn.
Tính cách của hai anh em này cũng trái ngược hoàn toàn.
Một người quái gở, một người nhiệt tình, tựa như màu trên hai thanh tiến độ vậy, một bên xanh tựa biển sâu, một bên lại ánh cam nóng bỏng...!
Tạ Tịch ngừng suy nghĩ, cậu không muốn tiếp nhận phỏng đoán kia, từ chối thừa nhận việc màu sắc khác nhau trên thanh tiến độ đại biểu cho các hoàng tử khác nhau!
Mẹ đẻ của Ngũ hoàng tử là hoàng hậu của vương quốc dưới lòng biển, hắn ta là hoàng tử dòng chính duy nhất, theo lý là người thích hợp thừa kế vương vị nhất.
Đáng tiếc bản thân Ngũ hoàng tử cực kỳ chán ghét triều đình, chán ghét chính sự, ngược lại có rất nhiều thành tựu trên lĩnh vực nghệ thuật, trở thành một nghệ sĩ lớn nổi tiếng dưới đáy biển.
Một vị hoàng tử như vậy, nếu không có các anh em khác, hắn ta vẫn buộc phải kế thừa vương vị.
Nhưng mà Ngũ hoàng tử lại có bốn người anh, thậm chí đám em đứa nào cũng cực kỳ ưu tú.
Đừng nhìn Tứ hoàng tử nhiều bệnh, Lục hoàng tử có đôi mắt hai màu, cả hai người, một bên thì đầu óc minh mẫn, cực có sở trưởng quản lý đất nước; một bên pháp lực cường đại, là người duy nhất thuần hóa vua quỷ vực sâu.
Ba hoàng tử đầu càng không cần nhắc tới, họ đều có người ủng hộ riêng, cực có tiếng nói.
Từ đó mà so, Ngũ hoàng tử mặc dù có vô số fan yêu quý, có dòng máu tôn quý nhất và nổi tiếng nhất hoàng tộc, nhưng cho dù là fan nhiệt tình nhất của hắn ta cũng cảm thấy vị này không thích hợp kế thừa vương vị.
Dĩ nhiên, mặc kệ hắn ta có trở thành vua hay không, là dòng chính nên đãi ngộ của vị này cực tốt, vì vậy cung điện mới hoa lệ phi phàm nhường này.
Tạ Tịch vừa đến liền được một chị gái nhân ngư xinh đẹp tiếp đãi: "Làm phiền vị thị vệ này đích thân mang quà tới."
Bởi vì đây là ban thưởng của bệ hạ, dựa theo lễ nghi, chỉ cần hoàng tử ở trong điện đều phải ra mặt tiếp đón, ở trước mặt cảm tạ.
Tạ Tịch nói với thị nữ: "Làm phiền thông báo một tiếng."
Thị nữ đáp: "Xin ngài chờ một lát."
Chỉ chốc lát sau, thị nữ xuất hiện, nói với Tạ Tịch: "Mời ngài."
Tạ Tịch đưa lễ vật cho binh lính bên cạnh, đi theo sau thị nữ, thẳng tiến vào nơi xứng đáng là "Cung điện pha lê" này.
Cho dù đã thấy nhiều cảnh đẹp dưới đáy biển, cảnh tượng lung linh trước mắt vẫn khiến người ta rung động.
Bụi san hô mang màu sắc sặc sỡ chưa từng thấy trên đất liền, những con cá nhỏ nhiều màu tự do vùng vẫy, giống như những cánh bướm xinh đẹp bay giữa khóm hoa.
Thêm vào đó là những viên trân châu thuần trắng phát ra ánh sáng rực rỡ trước cửa hiên, chạm trổ quá mức tinh tế, bên trên xòe ra từng cánh hoa tựa như những con sứa lóng lánh bay múa mời gọi.
Đoạn đường này, Tạ Tịch giống như cụ Lưu tiến vào Đại Quan Viên (*), thấy nhiều thứ quá trời mà coi không hết.
(Lưu Lão Lão - 刘姥姥: là một nhân vật trong tác phẩm "Hồng Lâu Mộng" của Trung Quốc, đây là một bà cụ già nghèo khó sống ở nông thôn; Đại Quan Viên: bối cảnh chính trong "Hồng Lâu Mộng" – một khuôn viên rộng lớn có các kiến trúc cầu kỳ, nổi bật lên sự xa hoa và giàu có, khiến nhân vật Lưu Lão Lão phải "lảo đảo, chóng mặt" ngay khi bước vào.)
Chờ lúc đến chính điện, sau khi nhìn thấy khung cảnh bên trong, ta lại cảm thấy sự xa hoa bên ngoài chỉ là thường thôi, tất cả để tô diểm cho nơi này.
Người đàn ông đang chơi đàn hạc hơi cụp mắt, giai điệu tuyệt vời cất lên, trong thoáng chốc ngỡ như có vô số hoa tươi nở rộ, trong cung điện rộng lớn giống như có vũ cơ xinh đẹp đang nhẹ nhàng nhảy múa.
Tạ Tịch nhìn thấy mà trợn to mắt, sợ hãi thán phục không thôi.
Tiếng đàn ngừng lại, cảnh tượng huyền ảo trước mắt cũng biến mất theo, Ngũ hoàng tử đứng dậy, đi thẳng về phía cậu: "Thích không?"
Tạ Tịch hoàn hồn, hành lễ: "Bái kiến Ngũ điện hạ."
Ngũ hoàng tử dìu cậu đứng lên, lại hỏi: "Có thích hay không?"
Bản nhạc rất dễ nghe, hơn nữa còn có một sức hấp dẫn không nói lên lời.
Nếu là dưới tình huống bình thường Tạ Tịch rất khó mở miệng nói ra từ thích, nhưng bây giờ...!
Cậu rũ đầu, lí nhí nói: "Thích." Nói xong cũng cảm thấy ê hết cả răng!
Ngũ hoàng tử lôi kéo tay cậu, nói: "Còn có một bài ta sáng tác cho riêng cậu."
Tạ Tịch: "..." Chúng ta mới gặp nhau một lần, anh sáng tác cho tôi làm quái gì!
Mắt thấy tiến độ nhiệm vụ màu cam lại tăng một ô, tâm trạng của cậu rất phức tạp.
Chuyện này còn cần giải thích sao? Còn có thể tiếp tục lừa mình dối người nữa à?
Tạ Tịch không cam tâm, lại thử thăm dò một chút: "Thuộc hạ còn có việc trên người, chốc nữa phải đi sang cung điện khác..."
Ngũ hoàng tử hỏi: "Thị vệ xứ không có người khác hả? Sao lại để cho cậu đi?"
"Là thuộc hạ tự mình nhận..." Tạ Tịch quyết tâm, cắn răng nói, "Nếu không có việc này, thuộc hạ cũng không nghe được giọng nói như tiếng trời của điện hạ." Ngụ ý là, tôi vì ngài mới nhận nhiệm vụ này!
Cậu vừa dứt lời, thanh tiến độ màu cam liền nhích một chút, tăng!
Tạ Tịch: "..." Đậu xanh rau má cả nhà anh nha X!
Nét mặt Ngũ hoàng tử giãn ra, nói: "Do ta suy nghĩ