Còn chỉ đành như thế hả???
Giọng điệu khó xử này...!Tạ Tịch thực sự chỉ muốn đạp cho gã ta một phát lăn xuống giường: Thôi đừng miễn cưỡng nữa, ngủ trên sàn luôn đi!
Tam hoàng tử cố tỏ vẻ khó xử ngoài miệng, vui sướng trong mắt không quá rõ ràng, gã ta ôm Tạ Tịch, nói khẽ: "Ngủ đi."
Người Tạ Tịch ấm áp, còn thoải mái dễ chịu nữa nên cậu cũng không ghét bỏ, chẳng qua cố ý trêu đùa gã ta một chút: "Như vậy có được thật không?"
Tam hoàng tử liền giật mình, an ủi cậu: "Không sao đâu, sẽ không có ai biết."
Tạ Tịch nhỏ giọng nói: "Sẽ không bị người khác thấy thật chứ? Lỡ như cả hai chúng ta đều ngủ thiếp đi thì làm sao bây giờ?"
Tam hoàng tử nói: "Còn Soreful đang canh chừng bên ngoài mà."
Soreful chính là người hầu giỏi hí kịch của Tạ Tịch, trong hiện thực là phó tướng của Tam hoàng tử.
Ngài phó tướng nếu biết hình tượng của hắn trong giấc mơ của cấp trên ra sao, chẳng biết có tiếp tục theo gã ta chinh chiến sa trường nữa hay không đây.
Tạ Tịch lại nói: "Mấy ngày nay tôi ngủ không ngon, hắn cũng không ngủ được, tôi thấy hắn cũng sắp trụ không nổi rồi." Ý là Soreful cũng ngủ thiếp đi thì làm sao bây giờ?
Tam hoàng tử tạm ngừng, an ủi cậu: "Không sao đâu, tôi sẽ không ngủ."
Tạ Tịch ngửa đầu nhìn gã ta: "Nhưng..."
Tam hoàng tử nói: "Ngài vì tôi mà không ngủ ngon giấc đã mấy ngày rồi, tôi vì ngài mà mất ngủ một đêm có sao chứ."
Tạ Tịch chỉ chờ câu nói này của gã ta, cậu nhỏ giọng nói: "Vất vả cho anh rồi."
"Không đâu." Tam hoàng tử đáp, "Vì ngài, dù phải làm bất cứ việc gì tôi cũng không cảm thấy vất vả."
Tạ Tịch hài lòng.
Chẳng qua rất nhanh Tạ Tịch đã kịp phản ứng – Gall không ngủ một đêm thì có sao chứ? Đây chính là giấc mơ của gã ta mà, gã ta có ngủ hay không thì khác nhau ở chỗ nào chứ? Căn bản không trêu chọc được gã ta!
Mà thôi, Tạ Tịch nghĩ lại, cậu đã trưởng thành rồi, đi so đo với một thằng nhóc thích nằm mơ làm gì chứ.
Một đêm này Tam hoàng tử chẳng làm chuyện gì ngoài việc cẩn thận ôm Tạ Tịch, vô cùng nghiêm túc dỗ cậu ngủ.
Bởi vậy có thể thấy được, Tam hoàng tử vẫn rất trong sáng, ôm người trong lòng ngủ mà không làm gì, khá chú trọng lễ nghi.
Cũng may gã ta không làm chuyện gì, nếu như chọc giận Tạ Tịch, độ thiện cảm mà Giang Tà nhờ vào sự ngốc nghếch của Tam hoàng tử vất vả lắm mới tăng lên -233 rất có thể sẽ tụt xuống -999.
Ngày thứ hai cũng trôi qua trong chớp mắt, Tạ Tịch nhìn thấy quầng thâm trên mắt Tam hoàng tử.
Rõ ràng mới thoáng một giây đồng hồ mà Tam hoàng tử đã vẽ mắt gấu trúc cho mình rồi, nằm mơ thôi mà cũng chuyên nghiệp như vậy, thực sự khiến người ta vô cùng bội phục.
Tam hoàng tử hỏi cậu: "Ngủ có ngon không?"
Tạ Tịch đáp: "Ngủ rất say và ngon giấc."
Tam hoàng tử lại hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái nữa không?"
Tạ Tịch không dám chắc gã ta muốn cậu đáp có hay không, chỉ có thể lập lờ nước đôi: "Tốt hơn nhiều lắm."
Tam hoàng tử thở phào một hơi: "Vậy là tốt rồi."
Gã ta rời giường, vừa mới cử động chân mày đã nhíu chặt lại.
Tạ Tịch vỡ lẽ: "Chân anh tê à?"
Tam hoàng tử lắc đầu bảo: "Không sao đâu."
Chân kia lại không chịu cử động, chẳng giống bị tê mà giống bị gãy mất luôn!
Ý gì đây? Tạ Tịch phỏng đoán hỏi: "Tôi xoa bóp cho anh một lát nhé?"
Tam hoàng tử vội vàng nói: "Không sao không sao, chốc nữa là ổn." Chân "bị gãy" lặng lẽ dịch lại gần Tạ Tịch.
Tạ Tịch: "..." Nói chuyện thẳng thắn khó vậy hả! Mơ thôi mà còn thích quanh co lòng vòng!
Tạ Tịch nói: "Tối hôm qua anh sợ đánh thức tôi cho nên nằm yên không nhúc nhích đúng không? Hồi trước tôi cũng từng bị tê chân, xoa bóp một lát sẽ nhanh khỏi thôi."
Dứt lại cậu liền chạm vào chân gã ta.
Tam hoàng tử ngoài miệng nói: "Mấy việc nhỏ nhặt này không cần phiền đến điện hạ đâu." Thế nhưng chân lại dịch tới thêm một tí.
Thực sự không cần thì anh đừng có xích chân lại gần nữa!
Tạ Tịch buồn cười, cẩn thận giúp gã ta lưu thông máu.
Chân tê được xoa bóp, cảm giác đó thực mất hồn, người bình thường đều phải rên ra tiếng.
Tam hoàng tử rắn rỏi kiên cường, dĩ nhiên cũng có thể gã ta căn bản không cảm thấy tê tê dại dại thật, dù sao gã ta không rên một tiếng, vững vàng như thể thứ đang được xoa bóp chỉ là một đôi chân giả.
Chân gã ta thon dài lại rắn chắc, nhất là phần bắp chân, cơ bắp rõ ràng, vô cùng cứng rắn, bàn tay Tạ Tịch đều đau xót.
"Khá hơn chút nào không?" Tạ Tịch hỏi gã ta.
Tam hoàng tử đáp: "Không cần xoa bóp nữa, tôi có thể xuống giường." Nói rồi gã ta đặt chân xuống, làm bộ muốn đứng lên, kết quả trợn mắt há hốc mồm, vầng trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Tạ Tịch: "..." Người anh em à, đây chắc chắn không phải chân thật của anh mà là chân giả đó!
Sau khi Tam hoàng tử "nếm thử" thất bại, gã ta chán chường nói: "Điện hạ đừng bận tâm, chờ chốc nữa là ổn."
Tạ Tịch sao có thể không rõ chứ? Gã ta còn muốn được xoa bóp chân chứ còn gì.
Được thôi, nể mặt mũi tiến độ nhiệm vụ thấm thoát tăng lên 16%, cậu sẽ xoa bóp tiếp cho gã ta.
Tạ Tịch cúi đầu dùng sức, rất vất vả xoa bóp cho gã ta.
Tam hoàng tử mặc một chiếc quần rất trơn, Tạ Tịch chung quy không dùng sức được, cậu không nghĩ nhiều liền nói: "Anh kéo ống quần lên giúp tôi, trơn quá."
Tròng mắt Tam hoàng tử co rụt lại, lỗ tai cứ thế đỏ ửng lên.
Tạ Tịch kéo ống quần gã ta lên, bàn tay mang theo hơi lạnh đặt lên bắp chân gã ta...!
Tam hoàng tử "gãy chân" nhảy cẫng lên, khỏi bệnh!
Tạ Tịch: "???"
Tam hoàng tử bước vội xuống giường, làm gì còn dáng vẻ tê chân nữa chứ, gã ta dịu giọng nói: "Tôi không sao!"
Tạ Tịch bó tay cuốn chiếu, chớp chớp mắt hỏi: "Không sao thật hả?" Vừa nãy không phải mới cử động một tí trán đã đổ mồ hôi lạnh sao? Cậu còn chưa xoa bóp thật tốt đâu, sao gã ta đã chạy rồi?
Tam hoàng tử nói: "Tôi, đi rửa mặt, điện hạ thay quần áo trước đi!"
Gã ta xoay người ra ngoài, vỗ nước lên mặt, trong đầu tràn ngập hình ảnh vừa rồi.
Colin ngồi bên cạnh gã ta, sườn mặt trơn mịn, cần cổ trắng nõn, ánh mắt chăm chú và những ngón tay nhỏ thon dài...!Gã ta sợ ngón tay thon dài mịn màng của cậu lúc chạm lên phần chân thô ráp kia sẽ tan ra như đậu hũ non.
Nghĩ như vậy, trong lòng Gall lại nóng tưng bừng, gã ta chỉ muốn dội thẳng một thùng nước lạnh từ trên đầu xuống!
Tạ Tịch hoàn toàn không biết gã ta trúng gió gì, chẳng qua rốt cuộc cũng được xuống giường, bàn tay cậu có hơi ê ẩm.
Thay quần áo xong, Tam hoàng tử bình tĩnh và tỉnh táo nói: "Điện hạ, tôi đi về trước đây."
Tạ Tịch thuận miệng nói: "Ở lại ăn sáng đã rồi đi."
Tam hoàng tử nói: "Lỡ như có người tới..."
Không cần Tạ Tịch mở miệng, anh bạn người hầu đã lập tức gào lên: "Ngài Gall ơi, điện hạ của chúng nô tài vất vả lắm mới lên chút tinh thần, ngài cứ ăn sáng với điện hạ đi, ngài đi rồi điện hạ chắc chắn lại ăn không ngon miệng!"
Tạ Tịch vốn có thể ăn ba quả trăng non, nghe người hầu gào lên như thế, cả nửa quả cậu cũng nuốt không trôi.
Tam hoàng tử lại bắt đầu kiếm chuyện.
Tạ Tịch chỉ có thể mở miệng nói: "Thời điểm ăn sáng sẽ không có người đến, anh ăn cùng đã rồi hẵng về."
Tam hoàng tử đáp: "Nếu đây là nguyện vọng của điện hạ, vậy tôi