Tạ Tịch hoàn toàn không ngờ tới chuyện sẽ như vậy, thanh tiến độ đã biến thành màu lục lại đổi về như trước!
Dù sao Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử đều khóa cứng, thanh tiến độ xanh lục không có bất kỳ biến động nào, cho nên cậu nhận định phía Nhị hoàng tử đã ổn thỏa rồi.
Cậu nghĩ đến chuyện lão Nhị không thích đi đường thường, ngay cả tình yêu cũng có thể thu lại đúng không?
Tạ Tịch không dám để Tam hoàng tử ôm, cậu giãy giụa nói: "Điện hạ mau thả tôi xuống đi!" Trong giọng nói là sự bất lực chẳng biết làm sao.
Tam hoàng tử giương môi nói: "Yên tâm đi, ta không mệt, lấy hình thể nhỏ bé như ngươi ta có thể ôm ba người."
Ai để ý anh có mệt hay không chứ!
Khóe miệng Tạ Tịch giật giật, nói: "Tối qua tôi trực ca đêm nên sáng ra mới ngủ bù, mặc dù có hơi đói nhưng cũng không đến nỗi không đi đứng được." Nhất là cậu có đuôi cá, ở trong nước còn có thể té ngã à!
Nói một đống này kỳ thực là để cho lão Nhị nghe, phiên dịch ra chính là: Tôi và Tam hoàng tử trong sạch, giữa hai bên không phát sinh chuyện gì cả, Tam hoàng tử cũng chỉ mới tới mà thôi, xin đừng mù quáng suy nghĩ lung tung!
Giải thích xong trong lòng Tạ Tịch lại tràn ngập bi ai: Tại sao cậu phải giải thích với một tên đàn ông rằng cậu và một tên đàn ông khác trong sạch? Tại sao cậu phải chứng minh rằng hai bên không hề làm bừa?
Truy tận gốc chỉ có thể trách X.
Nếu không phải y thiết kế ra một thế giới thiểu năng, tạo ra một nhiệm vụ ngu ngốc thì cậu đâu đến mức xui xẻo như vậy!
Ở một Chuẩn Thế giới nào đó, Tần Qua Tranh nhìn về phía Giang Tà hỏi: "Sao thế?"
Giang Tà lắc đầu, vung kiếm đâm xuyên một con ma vương nào đó cứ ca lảm nhảm hết bài này đến bài khác thành mứt quả: "Không có việc gì."
Tần Qua Tranh nhìn "Kẻ thù chung của thế giới" ngã xuống đất, gã ta nhớ tới lời Nhan Triết từng nói – Tổ đội xoát nhiệm vụ với Giang lão Tà chẳng có tí thú vị nào cả.
Lúc Giang Tà làm con rối được triệu hồi thì không nhìn thấy độ thiện cảm, nhưng bây giờ y đang ở Chuẩn Thế giới, cho nên nhìn thấy một trận -1, -1, -1, -1,...!
Lão Tà lo lắng: Tại sao lại đổ mưa đỏ? Hồn ý nào tìm đường chết vậy?
Tạ Tịch giải thích có tác dụng, tiến độ màu tím tụt xuống 16.1% lặng lẽ nhích lên một tí xíu, biến thành 16.2%.
Tam hoàng tử không cam tâm tình nguyện thả cậu xuống: "Ngươi ngất đi, cũng đừng có trách ta không ôm ngươi."
Ngất cái đầu quỷ nhà anh ấy!
Tạ Tịch ngó tiến độ màu tím, cắn răng nói: "Tam điện hạ, tôi không ra ngoài ăn cơm đâu."
Tam hoàng tử nhướng mày: "Làm sao?"
Tạ Tịch không nhìn Nhị hoàng tử, nhưng toàn bộ lời nói đều hướng lên đầu quả tim của gã: "Chung quy ra ngoài ăn tốn kém lắm, tôi có thể tự làm, nấu mấy món đơn giản là được rồi."
Cậu vốn tưởng rằng nói xong câu này thanh tiến độ màu đỏ của Tam hoàng tử sẽ sụt giảm, ai ngờ lão Tam lại cảm thấy vô cùng hứng thú: "Ngươi biết làm cơm hả?"
Tạ Tịch tin câu nói: Muốn giữ được trái tim của một người đàn ông thì phải nắm giữ được dạ dày của anh ta.
Tạ Tịch bảo: "Ở phòng ăn của thị vệ, nếu đến chậm một chút sẽ hết đồ ăn, tôi lại thường xuyên trực ca tối cho nên luôn tự mình nấu cơm."
Mắt Tam hoàng tử sáng lên: "Cậu định nấu món gì, ta cũng phải ăn."
Tạ Tịch chửi bậy trong lòng: Tôi sắp đói đến ngất xỉu rồi mà còn phải hầu hạ ông lớn nhà anh hả?
Tam hoàng tử lại đột nhiên nhớ ra: "Hay là để lần sau đi, bữa nay cậu đói bụng lắm rồi, chúng ta ra ngoài ăn."
Tạ Tịch nhớ tới Nhị hoàng tử, không dám đi với gã ta: "Tôi cũng không đói lắm, trong nhà còn có quả trăng non, ăn một quả là được rồi."
Tam hoàng tử quả thực cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện Tạ Tịch nấu cơm, gã ta hỏi: "Cậu có thể chứ?"
Tạ Tịch hiểu rõ cậu không thể nào thoát khỏi cái tên dai như mè xửng này: "Nếu điện hạ không chê xin mời ngài ở lại cùng ăn bữa cơm."
Tam hoàng tử đắc ý: "Cậu cũng lợi hại thật đấy, vậy mà còn biết nấu ăn."
Đuổi gã ta đi là không được rồi, nhìn bộ dạng này sợ là muốn ăn hết lương thực dự trữ của Tạ Tịch.
Nhị hoàng tử lẳng lặng nghe, trái tim bị xỏ xuyên tơi tả, gã nghĩ tới giấc mơ của mình.
Hóa ra Colin biết nấu cơm thật...!
Trong mơ cậu ấy ở cùng với gã một thời gian dài, hai bên đều nảy sinh tình cảm, cuối cùng cậu ấy thậm chí còn từ bỏ thằng ba mà lựa chọn gã.
Nhưng trong hiện thực...!
Nhị hoàng tử nhíu chặt lông mày, nghĩ muốn rời khỏi đây.
Tạ Tịch nhìn thanh tiến độ màu tím tụt xuống 15.9%, cậu sốt ruột vô cùng: Xin anh kiên trì một chút đi mà, đừng tự ý lấy lại tình yêu đã trao đi!
Tạ Tịch nhìn về phía Nhị hoàng tử, lễ phép hỏi: "Nhị điện hạ đã ăn tối chưa?"
Nhị hoàng tử sững sờ.
Lão Tam lập tức mở miệng: "Anh hai khẳng định ăn rồi."
Nhị hoàng tử nhanh chóng nói: "Ta chưa ăn."
Tạ Tịch hỏi như vậy vô cùng đúng mực và hợp lý, cậu chẳng qua chỉ là một thị vệ nhỏ, trước mắt là hai vị hoàng tử, mời một vị rồi dĩ nhiên phải mời nốt vị còn lại, cậu làm bộ khách sáo nói: "Đồ ăn thuộc hạ biết nấu không nhiều, theo lẽ chuyện này rất mạo phạm nhưng thuộc hạ vẫn cả gan hỏi một chút, ngài có muốn nếm thử hay không?"
Tam hoàng tử nói: "Anh hai đương nhiên..."
Nhị hoàng tử khẽ cong khóe môi, rốt cuộc cũng lộ ra dáng vẻ cười như không cười giống trước đây: "Tất nhiên là có chứ, thằng ba đã mong đợi như vậy, ta cũng rất tò mò."
Tam hoàng tử: "..."
Tạ Tịch nói: "Xin hai vị điện hạ chờ một lát, thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị ngay đây."
Cậu vừa rời đi đã nghe thấy hai anh em này cãi vã.
Lão Tam đè thấp giọng nói, tức giận cảnh cáo: "Ngươi ở lại làm gì!"
Lão Nhị cũng khôi phục giọng điệu hờ hững: "Ngươi có thể ở lại dựa vào đâu ta không thể."
Lão Tam: "Colin vì ta xuống bếp!"
Lão Nhị cười haha nhìn gã ta: "Cậu ấy cũng mời ta."
Lão Tam tức giận phản bác: "Ngươi đường đường là một hoàng tử, cậu ấy có thể không lễ phép hỏi một chút được sao?"
Lão Nhị bình chân như vại: "Ngươi cũng đường đường là một hoàng tử, Colin bé bỏng chỉ bị áp bức bởi uy quyền mới bất buộc phải để ý tới ngươi thôi."
Tam hoàng tử bùng nổ, Nhị hoàng tử cũng không thèm sợ.
Tạ Tịch xạm mặt lại, chỉ muốn đập đầu chết quách cho xong.
Ài...!Chẳng nhẽ cậu lại phải chết một lần nữa sao? Bánh Bao Xá Xíu còn hai mạng, hơn nữa có kèm theo hiệu quả miễn đau vết thương chí mạng, chết thêm một lần hình như cũng không quan trọng.
Mặt số 2 chết rồi, có phải tiến độ của lão Nhị và lão Tam sẽ bị khóa cứng không?
Rất nhanh, Tạ Tịch gạt bỏ suy nghĩ này, cậu vẫn còn chưa quên nước Hải Khâu có ông