Điều đáng ăn mừng chính là, trước khi đi Tạ Tịch dùng khuôn mặt số 1, nếu cậu dùng mặt của Colin thì náo nhiệt rồi, hai con gà chọi trong vương cung cậu còn chưa giải quyết xong, giờ lại chọc thêm tên nữa, cậu sợ là lắc lư cả đời cũng không xoát được đầy tiến độ!
Tuy nói dùng mặt số 1, nhưng thế cục trước mắt cũng hơi phiền phức.
Lời Tứ hoàng tử nói hàm chứa rất nhiều ẩn ý, người đáy biển cũng là người, hắn hỏi như vậy là đang chất vấn thân phận của Tạ Tịch.
Dù sao một người bình thường không có khả năng nhắc tay liền có thể làm cho một núi rác biến mất không thấy tăm hơi.
Tình huống vừa rồi phải giải thích như thế nào?
Tạ Tịch nhìn về phía Tứ hoàng tử, bình tĩnh cất tiếng: "Thuộc hạ tên là Jesse Hall."
Tứ hoàng tử dời tầm mắt xuống, nhìn thấy trang phục trên người cậu: "Thị vệ hoàng tộc?"
Tạ Tịch mặc đồng phục thị vệ màu lam nhạt, mặc dù bị nước bẩn làm thay đổi hình dạng nhưng nhìn kỹ vẫn có thể phân biệt được.
Tạ Tịch hành lễ với Tứ hoàng tử: "Thuộc hạ bái kiến Tứ điện hạ."
Trong chớp mắt, vùng nước xung quanh đột nhiên co rút lại một chút, Tạ Tịch cảm giác có một trận sát khí lạnh lẽo, Tứ hoàng tử vươn tay bóp cổ cậu.
Tay của hắn lạnh buốt, mùi hương lành lạnh nức mũi truyền đến, ngửi kỹ mới phát hiện hơi có vị đắng chát, giống như mùi thảo dược nào đó.
Tạ Tịch bị bóp cổ nhưng không hề sợ hãi, cậu ngẩng đầu nhìn Tứ hoàng tử, hai mắt tỉnh táo.
Tứ hoàng tử nắm chặt tay, giọng nói trầm thấp: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Tạ Tịch hô hấp khó khăn, khuôn mặt dần ửng đỏ vì nghẹn thở, đôi mắt không khống chế được tràn ra hơi nước.
Khuôn mặt này vốn phong lưu đa tình, hiện giờ phối hợp với biểu cảm không sợ chết của cậu quả thực dụ người đến cực điểm.
Tứ hoàng tử nheo mắt lại, lới lỏng tay một chút: "Đừng nói láo, nếu không ta sẽ giết ngươi." Câu sau hắn dán sát vào lỗ tai Tạ Tịch mà nói, Tạ Tịch không hề nghi ngờ, một khi đã sinh nghi hắn nhất định sẽ giết cậu ngay lập tức.
Tứ hoàng tử ru rú trong nhà này không những không bị bệnh mà trông còn đặc biệt tàn nhẫn.
Tạ Tịch nói: "Thuộc hạ là thị vệ hoàng tộc, tên là Jesse Hall, nếu dám nói dối nửa câu, điện hạ cứ việc lấy mạng của thuộc hạ."
Tứ hoàng tử truy hỏi: "Vừa rồi ngươi đang làm cái gì, đống rác thải kia đi đâu rồi?"
Tạ Tịch trả lời rất ngay thẳng: "Thuộc hạ cũng không rõ lắm, chỉ là đột nhiên có thêm một năng lực, cho nên muốn đi thử một chút."
Tứ hoàng tử nhìn cậu chằm chằm: "Năng lực gì?"
Tạ Tịch nói: "Có thể tiêu trừ rác."
Lời này của cậu nếu đặt ở tình huống bình thường phỏng chừng sẽ bị người ta cho là thần kinh, đây là năng lực vô dụng gì chứ? Tiêu trừ rác? Sao lại có người có năng lực như vậy?
Nhưng Tứ hoàng tử tận mắt nhìn thấy, thấy cậu chui ra khỏi màn cách ly, thấy cậu đứng giữa một vùng biển đen kịt, thấy cậu chẳng qua mới vươn tay chạm một cái, núi rác khiến người ta buồn nôn kia đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tận mắt chứng khiến nên khi nghe cậu nói như vậy hắn không thể không tin tưởng.
Tạ Tịch rất thản nhiên, thứ nhất cậu rất tự tin với thân phận của mặt số 1, thứ hai những điều cậu nói không hoàn toàn là nói láo.
Cậu không hiểu hết năng lực đặc biệt này thật, có thể khiến rác "biến mất không thấy tăm hơi", dù thứ này đang ở trong cột đạo cụ của cậu nhưng trong mắt người khác chính là biến mất.
Cảnh giới nói dối cao nhất chính là bảy phần thật ba phần giả, trước kia Tạ Tịch không hiểu, hiện tại chân giẫm nhiều thuyền, cậu không muốn hiểu cũng phải hiểu.
Tứ hoàng tử nhìn cậu một hồi lâu, đôi mắt màu xám sâu thẳm giống như đèn pha, nhìn thấu cả trong lẫn ngoài.
Sau vẻ thản nhiên Tạ Tịch lại lộ ra chút khiếp đảm và bất an, nắm bắt cảm xúc vô cùng đúng lúc.
Đây cũng là chỗ tốt của chuyện chân giẫm nhiều thuyền, tại thế giới "Tình yêu bên trái hay là bên phải" không diễn kịch phải chết, Tạ Tịch học được một bọc "trò hay".
Rốt cuộc, Tứ hoàng tử buông cậu ta, mặt vẫn không cảm xúc, giọng nói vẫn lạnh như băng: "Có thể tiêu trừ rác?"
Tạ Tịch thở phào, đáp: "Vâng, chỉ cần chạm tay vào là nó sẽ biến mất, nhưng có hạn chế số lượng, ít quá không sử dụng được."
Tứ hoàng tử nói: "Đi theo ta."
Tạ Tịch theo sát.
Tứ hoàng tử quả nhiên không hề bị bệnh chút nào, cơ thể khỏe khoắn dến khó tin, hắn mà tăng tốc, có tham gia chạy nước rút trăm mét cũng giành được giải nhất!
Mặc dù Tạ Tịch đã dùng nước thuốc, mặc quần áo thị vệ nhưng đuôi cá vẫn hở ra ngoài, trước đó nó bị nước biển ăn mòn, bị thương.
Tố chất cơ thể ban đầu của cậu cũng bình thường, cho dù không bị thương thì cũng theo không kịp.
Tứ hoàng tử dừng lại, quay trở lại nói: "Đưa tay cho ta."
Tạ Tịch chẳng hiểu ra làm sao nhưng không thể trêu vào vị hoàng tử thần bí âm tình bất định này nên đành phải thò tay ra.
Tứ hoàng tử nắm chặt tay cậu, chớp mắt sau đó dẫn theo cậu "bay" ra ngoài.
Sở dĩ phải dùng từ bay là vì tốc độ thực sự quá nhanh, từ bơi lại lộ ra vẻ yếu đuối bất lực!
Tạ Tịch không cần dùng sức nhưng vẫn bị nước biển đập vào mặt đến đau rát.
May mà thuật dịch dung của cậu rất trâu bò, nếu mà là loại chỉnh dung phổ thông thì hiện tại mặt cậu đã biến dạng rồi!
Tứ hoàng tử ngày thường tỏ vẻ dịu dàng mềm mỏng quả nhiên đều là giả vờ, sự thô bạo của hắn lão Tam cũng không sánh bằng!
Rốt cuộc cũng đến chỗ cần đến, lúc dừng lại Tạ Tịch trợn mắt há hốc mồm.
Vết thương trên đuôi cậu khẳng định đã nứt ra, đau muốn chết.
Tứ hoàng tử nhìn thoáng qua cái đuôi của cậu, không nói gì.
Tạ Tịch cũng không đoái hoài tới, bởi vì trước mắt cậu lại xuất hiện một chồng rác lớn, sở dĩ dùng từ chồng mà không phải núi bởi lẽ nơi này là biển, toàn bộ rác ngâm ở trong biển, trải ra sẽ chiếm diện tích cực lớn, liên miên bất tuyệt...!
Làm một phép so sánh, nó giống như một nơi nào đó trên đất liền có vô số vật hư thối và ăn mòn tung bay trong không trung, ngay cả không khí cũng bị nhuộm thành màu tro bẩn thỉu, quả thực khiến người ta thấy mà giật mình, mà người đáy biển lại thường xuyên phải nhìn thấy những thứ này, không thể không sinh tồn cùng với chúng.
Tứ hoàng tử nói: "Tiêu trừ cho ta xem."
Tạ Tịch đã sớm đoán được, cậu vui lòng tiến đến.
Tạ Tịch giữ bình tĩnh, nhắm mắt bơi vào bên trong, lúc sắp tiến vào thì Tứ hoàng tử gọi cậu lại: "Đợi một chút."
Tạ Tịch quay đầu nhìn hắn: "Hử?"
Thế mà Tứ hoàng tử bắt đầu cởi cúc áo ngay trước mặt cậu.
Tạ Tịch chớp chớp mắt, theo không kịp mạch não của vị đại gia này...!Làm gì vậy, một lời không hợp liền cởi quần áo?
Tứ hoàng tử vươn tay giật áo khoác của hắn xuống, thậm chí còn lộ ra cơ thể gợi cảm, cơ thể hắn chẳng có tí liên quan nào đến từ ốm yếu mà còn trông vô cùng rắn chắc, Tạ Tịch nhìn người đàn ông này mà ghen tị không thôi!
Tứ hoàng tử để trần cũng không hề thấy mất tự nhiên, hắn đi thẳng tới, khoác chiếc áo lên người Tạ Tịch.
Tạ Tịch: "?"
Tứ hoàng tử có vóc dáng rất cao, quần áo dài, Tạ Tịch đang ở trạng thái nhân ngư vì có khúc đuôi cong lại nên bản thân thấp đi một mẩu, chiếc áo mặc trên người cậu liền thừa ra một đoạn dài.
Tạ Tịch rốt cuộc hiểu ra, cậu bảo: "Không sao đâu..."
Tứ hoàng tử lại bơi thấp xuống, nhét toàn bộ đuôi cá của cậu vào.
Tạ Tịch nói: "Điện hạ, đuôi của thuộc hạ bị thương, như vậy sẽ làm bẩn quần áo của ngài mất."
Tứ hoàng tử bơi tới, tròng mắt lạnh lùng không chứa chút cảm xúc phập phồng