Trò chơi: Atlantis thất lạc
Chương 67: Thứ cậu cần không phải thuật dịch dung mà là thuật phân thân!
—-— ♥• •♥ ——-
Hết người này đến người kia đừng có ai cũng không cần vương vị nữa chứ, vương vị sẽ tức giận đó.
Thiết lập của sáu vị hoàng tử không phải là anh em lục đục, tương tàn lẫn nhau sao!
Các anh tính làm gì vậy? Vì một nhân ngư mà từ bỏ quyền thừa kế à? Thật quá thiếu trách nhiệm!
Tạ Tịch không muốn kết hôn với người thiếu trách nhiệm như thế!
Sau đó cậu liếc nhìn thanh tiến độ...!rồi tự vả mình: Không được, cậu muốn.
Dẫu thế nào cậu chỉ có thể muốn...!
Đôi mắt của Tam hoàng tử lấp lánh ánh sáng, trong sự vui vẻ xen lẫn chút căng thẳng, ngoài miệng thì vẫn biệt nữu như ngày thường: "Khụ...!Ta biết mình có hơi gấp, đại khái là cậu đang mừng rỡ lắm...!Khụ, ý ta nói là có thể cậu đang rất vui mừng, tưởng đây là mơ, nhưng ta phải nghiêm túc nói với cậu rằng, đây không phải mơ.
Colin Hall, ta thực sự đang cầu hôn em."
Tạ Tịch vẫn đang hy vọng đây là mơ, là một cơn ác mộng chỉ cần mở mắt là có thể thoát ra!
"Điện...!hạ..." Tạ Tịch miễn cưỡng tìm lại giọng nói của mình: "Chúng ta mới quen biết không lâu, ngài đột nhiên làm như vậy..."
Tam hoàng tử không tán thành: "Thời gian dài ngắn có thể đại biểu được gì chứ? Ta thích em và muốn chịu trách nhiệm với em."
Tạ Tịch không phản bác được, cậu muốn nói người thích cậu hơi nhiều thì làm sao bây giờ!
Bộ dáng do dự của cậu khiến tròng mắt Tam hoàng tử sầm xuống: "Hay là em không thích ta..."
Tạ Tịch nhìn thanh tiến độ, không chấp nhận được việc nó lại rớt xuống, vội ngắt lời: "Tấm lòng của tôi cũng như điện hạ vậy."
Tam hoàng tử dễ dụ cực kì, nghe vậy đã vui vẻ ra mặt: "Nếu em cũng thích ta thì không cần dài dòng nữa, cuộc đời ngắn lắm, chúng ta phải nắm chắc mỗi giây mỗi phút ở bên nhau!"
Lời tỏ tình của Tam hoàng tử nghe rất êm tai, nhất là sau khi hiểu rõ tính cách của gã ta thì càng hiểu ra mỗi câu mỗi từ gã ta nói đều là lời tận đáy lòng, đánh đổi toàn bộ tương lai, bất chấp tất cả mà yêu cậu tha thiết.
Cả hai mới quen biết nhau không lâu mà đã cầu hôn cậu đúng là rất xúc động, nhưng cũng là sự xúc động lãng mạn nhất giữa các cặp tình nhân.
Nhất là khi người yêu có thân phận địa vị thấp hơn mình, hành vi chủ động này sẽ khiến cho đối phương có cảm giác cực an toàn.
Tam hoàng tử làm việc trông thì lỗ mãng nhưng thực ra trái tim lại rất tinh tế, vẫn luôn toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Tạ Tịch.
Tạ Tịch thực sự đồng ý không nổi, một phần là trong lòng áy náy, một phần là cũng sợ lật thuyền, cuối cùng lại còn có lão Nhị nữa...!
Tam hoàng tử lại uất ức nói: "Mấy ngày em về nhà, lúc nào ta cũng nhớ đến em...!Khục, ý của ta là mỗi ngày đều nhớ đến chuyện của ta và em, đúng vậy, là nhớ đến chuyện của hai chúng ta."
Bánh Bao Xá Xíu nói: "Không cần giải thích đâu, anh chính là đang nhớ ba tôi!"
Tạ Tịch véo tai nó: Bớt meo meo hai câu thì chết à!
Tam hoàng tử hắng giọng, tiếp tục nói: "Ta càng nghĩ càng cảm thấy không nên kéo dài thời gian thêm nữa, nếu ta đã thích em thì phải chịu trách nhiệm, không thể phụ tấm lòng của em được, không thể để cho em không danh không phận."
Phiên dịch ra là – Ta không thể kéo dài thời gian thêm nữa, nếu ta đã thích em thì phải nhanh chóng buộc em lại bên người, lỡ như em chạy mất thì ta đi chỗ nào khóc đây.
Tạ Tịch vô cùng cảm động, ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám: "Điện hạ, tôi rất bất ngờ, thế nhưng...!Rất, rất vui vẻ."
Vui vẻ đến muốn chết!
Tam hoàng tử mới là người vui vẻ thực sự, gã ta nắm chặt lấy tay Tạ Tịch và bảo: "Vậy em có bằng lòng cùng ta..."
Tạ Tịch thực sự không muốn hai tiếp hai từ kết hôn này, thế là cắn răng nói: "Em bằng lòng."
Bánh Bao Xá Xíu: "Ô ngao ~"
Tạ Tịch chỉ muốn vò trọc con mèo thích hóng hớt này!
Tam hoàng tử ngây người ra rồi ôm chặt lấy Tạ Tịch, bế cậu xoay mấy vòng.
Tạ Tịch: "..." Ha ha, lớn lên cao to khỏe mạnh thì ghê lắm đấy hả.
Lúc Tam hoàng tử buông cậu xuống, đôi mắt đã sáng lấp lánh như sao trời rơi xuống đáy biển: "Ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng em, vĩnh viễn sẽ không phản bội em, tất cả những gì ta có đều là của em, những gì ta không có cũng phải cho em cho bằng được.
Colin, ta nhất định sẽ không để em cảm thấy hối hận khi gả cho ta, ý ta là kết hôn với ta!"
Tạ Tịch áy náy trong lòng, cũng lười so đo những lời dở hơi của gã ta.
Đúng như cậu đoán, cậu vừa đồng ý lời cầu hôn thì thanh tiến độ phẩy một phát lên 16.66...!%, từ màu đỏ tươi đẹp biến thành màu xanh lục.
Phía Tam hoàng tử đã xong!
Tiếc rằng Tạ Tịch chẳng vui mừng nổi, giờ thì xong, chốc nữa lại đảo đầu thuyền...!
Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa! Nghĩ nữa Bánh Bao Xá Xíu sẽ bị vò trọc đầu mất!
Bánh Bao Xá Xíu: "???"
"Ta sẽ đi xin cha ban hôn, ta phải đi nói cho tất cả mọi người chuyện chúng ta..." Tam hoàng tử không hổ là phái hành động, vừa cầu hôn thành công đã muốn kết hôn luôn rồi.
Tạ Tịch dám đồng ý thì tất nhiên là có cách đối phó.
Cậu dỗ dành Tam hoàng tử: "Điện hạ đừng nóng vội...!Chuyện của chúng ta tạm thời đừng nói cho ai biết được không?"
Tam hoàng tử không hiểu: "Vì sao?"
Tạ Tịch giả bộ khó xử: "Ngài là hoàng tử cao quý, em chẳng qua chỉ là một tôi tớ mà thôi, hai chúng ta ở bên nhau chắc chắn sẽ gây xôn xao bàn tán..."
Tam hoàng tử nói: "Đừng sợ, sẽ không ai dám bắt nạt em."
Tạ Tịch bảo: "Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng."
Lời này ngược lại nhắc nhở Tam hoàng tử, gã ta có đủ tự tin để chăm sóc tốt cho cậu, tiếc rằng cậu sẽ phải hy sinh chút ít sự tự do.
"Em không muốn trở thành thứ hiếm lạ bị mọi người vây xem...!Huống chi..." Tạ Tịch tiếp tục nói: "Thời gian chúng ta ở bên nhau thực sự quá ngắn, em hy vọng có thể ở cùng điện hạ thêm mấy ngày để hai bên tìm hiểu nhau nhiều hơn.
Nếu sau đó điện hạ đổi ý, vậy em..." Cậu cúi đầu, trông rất tội nghiệp.
Tam hoàng tử mềm lòng ngay, vội nói: "Sao ta lại đổi ý được chứ? Ta đã nói như vậy thì nhất định thì sẽ phụ trách em cả đời."
Tạ Tịch nhẹ giọng bảo: "Vậy mong điện hạ cho em chút thời gian."
Dáng vẻ cẩn thận của cậu khiến Tam hoàng tử đau lòng vô cùng, gã ta đáp lời: "Ta nghe lời em, em nói gì cũng đúng, chỉ cần đừng khóc là được."
Tạ Tịch: "..." Khóc mịa cả nhà anh ấy!
Dẫu gì cũng phải dỗ lão Tam, Tạ Tịch nói: "Giờ cũng muộn rồi, em phải về đây."
Tam hoàng tử không muốn để cậu đi: "Gấp gì chứ, tối nay..."
Tạ Tịch xấu hổ: "Không về ngay sẽ bị người khác nghi ngờ mất."
Tam hoàng tử giật mình, chán nản nói: "Chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, sao cứ giống như yêu đương vụng trộm vậy?"
Tạ Tịch lại có chút đáp không nổi, dù sao nửa câu sau của lão Tam đều là tình hình thực tế.
May mà gương mặt này của cậu có tính lừa gạt cực mạnh, lão Tam lại mang theo tấm lọc kính dày hai vạn dặm dưới đáy biển, gã ta cứ tưởng là cậu xấu hổ quá nên tức giận, thế là lại dỗ dành: "Ta nghe theo em hết, đi về đi, ngày mai ta đi tìm em."
Tạ Tịch áy náy trong lòng, khổ nỗi tên đã lên dây, thu lại không được nữa, cậu chỉ đành nói: "Điện hạ đừng tùy tiện đi tìm em."
Tam hoàng tử không vui: "Gặp mặt cũng không được à?"
"Chung quy việc ngài xuất hiện ở thị vệ xứ cũng kỳ quái quá." Tạ Tịch vội vàng bổ sung thêm: "Cho nên cứ để em đi tìm ngài."
Một câu nói của cậu dỗ lão Tam tươi cười hớn hở: "Được rồi, em nhớ ta thì phải tới tìm ta ngay nhé."
Tạ Tịch ê răng: "Vâng."
Dáng vẻ khéo léo của cậu khiến Tam hoàng tử vui như mở cờ trong bụng: "Đừng vừa ra cửa lại quay về đấy nhé." Người yêu nhau dĩ nhiên lúc nào cũng phải nhớ đến nhau rồi.
Tạ Tịch không phải bị đau răng, mà răng sắp rụng đến nơi rồi đây!
Cậu quyết tâm, nói tiếp: "Em sẽ nhắn tin cho ngài."
Lão Tam – gã hoàng tử ngốc nghếch lại càng vui vẻ: "Ừ, nhớ ta thì gửi tin nhắn cho ta."
Tạ Tịch gật đầu, chạy trối chết.
Dù sao cũng ra khỏi chỗ lão Tam, Tạ Tịch lập tức đi tìm Nhị hoàng tử luôn.
Kiểu gì cũng là ngõ cụt, cậu cứ dứt khoát đánh cược một lần, liều mạng vậy!
Vừa đến cung điện của Nhị hoàng tử, Tạ Tịch biết ngay mình đoán không sai.
Có lẽ tòa cung điện "keo kiệt" này chưa bao giờ giống như hiện tại.
Nếu không phải có chuyện lớn xảy ra thì Nhị hoàng tử keo kiệt kia sao lại bỏ công sức đi quản lý cung điện của mình chứ?
Lúc Tạ Tịch nhìn thấy lão Nhị cậu cũng hơi ngạc nhiên.
Ngày thường lão Nhị rất phong lưu, tóc trắng da trắng, khuôn mặt đẹp đẽ, đôi mắt hơi cong cong tựa cười mà không phải cười, phỏng chừng đám con gái đều không kiềm chế nổi trước mặt gã.
Lúc này gã đổi một bộ quần áo màu bạc bó cực sát người, phác họa những đường nét hoàn mỹ của cơ thể, vô cùng giống một hoàng tử tinh linh sống trong hang núi đã hàng thế kỷ.
Tạ Tịch ngạc nhiên không phải vì ngoại hình mà là do "bộ trang phục lộng lẫy" của gã.
Chẳng lẽ lão Nhị không định cầu hôn mà muốn kết hôn thẳng luôn hả!
May mà Tạ Tịch suy nghĩ nhiều.
Chẳng qua Nhị hoàng tử quá coi trọng chuyện lớn lần đầu tiên trong đời thôi, cho nên gã mới ăn mặc long trọng như vậy.
Ta Tịch hành lễ với gã.
Nhị hoàng tử không đi thẳng vào vấn đề như Tam hoàng tử mà tinh tế hỏi thăm chuyện lúc về nhà của Tạ Tịch một lát.
Dáng vẻ thủ thỉ với giọng nói ấm áp này muốn bao nhiêu dịu dàng là có đủ bấy nhiêu, Tạ Tịch quả thực có hơi gấp.
Định cầu hôn thì nhanh nhanh lên chút đi, để cậu đồng ý