Cảm giác bị truyền tống đối với Tạ Tịch mà nói phải gọi là tập mãi thành quen, thậm chí cậu còn dư sức suy nghĩ trong khoảng thời gian chớp nhoáng đó.
Cậu không dám nói mình nhớ được hết tất cả trò chơi mà người chơi rút phải trước đó và số lượng người tham gia tối đa tương ứng, nhưng cậu nhớ rõ từng trò đã xuất hiện.
Trong đó chắc chắn không có “Tôi Yêu Em vs Không Biết Xấu Hổ”.
Thiếu niên cương thi nói số người chơi đã đủ, chẳng lẽ chỉ cần hai người thôi hả?
Nếu đây là trò chơi mà cậu biết thì mỗi hai người đâu thể triển khai được.
Cho nên sẽ có hai trường hợp xảy ra, một, đây không phải trò chơi mà Tạ Tịch biết và hai, còn có những người chơi khác nhưng lối vào không gian dưới lòng đất của bọn họ không giống đám Tạ Tịch.
Cậu nghiêng về giả thuyết sau hơn, bởi vì cậu đã quan sát cẩn thận đám người bên ngoài rồi, hoàn toàn không thấy bóng dáng Khổng Nhung Lương và Trần Khánh đâu cả.
Bọn họ mới tách ra không lâu, hai người kia đâu đến nỗi chết nhanh vậy được?
Nếu đã may mắn sống sót nhưng không xuất hiện ở đây thì chỉ có một cách giải thích là cửa vào không chỉ có một.
Vấn đề này kỳ thực chỉ cần tiến vào trò chơi là rõ.
Nếu chỉ có mình cậu và Giang Tà thì đại khái chứng minh cửa vào chỉ có một, mà Khổng Nhung Lương và Trần Khánh đã lành ít dữ nhiều.
Web đọc nhanh ????ại { T????Ù???? T????UYỆ????﹒V???? }
Mặc dù cậu ghét bỏ ngốc to con và cương thi gà mờ, nhưng vất vả lắm mới cứu được bọn họ, cứ thế đùng cái chết cũng khiến người ta rất tức giận!
Tạ Tịch mở mắt ra, lúc nhìn thấy bốn gương mặt người chơi xa lạ thì thoáng thở phào như trút được gánh nặng.
Giang Tà còn quen với việc truyền tống hơn, những chuyện Tạ Tịch đang lấn cấn trong đầu y đã suy nghĩ qua một lượt cả rồi.
Y vẫn luôn để ý quan sát Tạ Tịch nên khi thấy bạn nhỏ thầm thở phào, trong lòng y lại mềm nhũn.
Nhóc lừa đảo “miệng nói không nhưng thân thể rất thành thật”, ngoài miệng ghét bỏ hai người kia ghê lắm nhưng thực lòng vẫn rất quan tâm đến bọn họ.
Nói như vậy…
Giang Tà liếc mắt nhìn độ thiện cảm -365, bình tĩnh vọng tưởng: Giá trị này cho thấy nhóc lửa đảo vô cùng quan tâm y.
Tạ Tịch thôi nghĩ suy đến Khổng Nhung Lương và Trần Khánh, tập trung tinh thần quan sát những người xung quanh và hoàn cảnh trước mặt.
Bọn họ tổng cộng có sáu người, chia ra ngồi lên sáu chiếc ghế dựa lưng cao màu hồng đặt vây quanh một chiếc bàn tròn cũng hồng nốt.
Bàn tròn lạnh như băng, có vẻ được làm từ một loại ngọc thạch nào đó, trên mặt là họa tiết ren hoa trắng muốt, tràn ngập hơi thở thiếu nữ.
Tạ Tịch không thấy được bản thân ngồi trên ghế dựa như thế nào, nhưng có lẽ sáu chiếc ghế này cùng một bộ, phong cách nhất quán với bàn tròn, đều được chế tạo từ đá hồng ngọc lạnh buốt phối với họa tiết ren hoa trắng muốt.
Bên ngoài khu vực đặt bàn tròn tối đen như mực, “bên ngoài” này là đã bao gồm bốn phía, đỉnh đầu và dưới chân bọn họ.
Vóc người Tạ Tịch quả thực thấp bé hơn Giang Tà nhiều nhưng chân cũng không ngắn đến độ không chạm nổi xuống đất, cho nên nơi bọn họ ngồi có khả năng treo lơ lửng giữa không trung.
Tình huống quái dị này vô hình trung khiến trong lòng người ta sinh ra cảm giác căng thẳng và thấp thỏm vô cùng.
Tạ Tịch quan sát nhanh bốn người chơi khác, đối phương đồng thời cũng quan sát lại bọn họ.
Bên trái Tạ Tịch là một cô gái cột tóc cao hai bên, trông cùng lắm mới mười bảy mười tám tuổi, tròng mắt trợn to, lộ ra vẻ căng thẳng và lo lắng tột cùng.
Bên trái cô gái là một người đàn ông trung niên mặc âu phục, khuôn mặt không mấy nổi bật, cặp mắt cong cong, nhưng khi cười lên lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Bên trái hắn một người phụ nữ trẻ mặc váy trắng, tóc cô ta vừa đen, dài lại thẳng, dáng vẻ yên tĩnh trưởng thành.
Bên trái người phụ nữ trẻ là một thanh niên mặc áo ba lỗ bó sát người, vóc dáng rất cường tráng, trông cũng khôi ngô tuấn tú, chỉ là tầm mắt do dự để lộ sự lo lắng trong lòng anh ta.
Bên trái thanh niên chính là Giang Tà.
Trước khi tiến vào thế giới này y đã thay đổi màu mắt, cặp mắt giờ đã thuần màu trời xanh thẳm, lại thêm vóc người hoàn mỹ khiến tầm mắt cô gái và người phụ nữ trẻ cứ như đóng đinh lên người y vậy.
Bên trái Giang Tà là Tạ Tịch, cả đám bọn họ vừa khéo quây thành một vòng tròn.
Giang Tà nhận ra tầm mắt của cậu bèn quay sang nhìn