Vòng này đã trôi qua ba lượt, tất cả mọi người đều nói ba lần, bất kể người kế tiếp mở miệng là ai đều sẽ bị trừng phạt.
Dựa theo thứ tự, Tạ Tịch mở màn trò chơi hẳn phải lên tiếng trước, người chịu hình phạt tiếp theo sẽ là cậu.
Nhưng Bành Trì lại dùng thẻ Hoán Vị, đổi vị trí giữa cậu và Lam Linh Linh…
Thế nên người mở miệng trước lại là Lam Linh Linh, đồng thời người bị phạt cũng đổi thành cô.
Trong mắt Lam Linh Linh tràn ngập nỗi sợ hãi, lắp bắp nói: “Không… Không muốn… Tôi… Không muốn đổi…”
Nhưng chuyện này căn bản chẳng cần cô đồng ý di chuyển hay không, cô và Tạ Tịch đã đổi chỗ cho nhau rồi.
Con cương thi nhắc nhở: “Trò chơi tiếp tục, không chịu nói cũng bị phạt nhé.”
Lam Linh Linh mặt xám mày tro, cực kỳ không cam lòng nhìn về phía Bành Trì: “Tôi không cố ý hại anh, thẻ Im Lặng vốn là một cái bẫy, sao anh lại…”
“Nói vậy là sai rồi nhá!” Con cương thi ngắt lời: “Bên cạnh cô có hai bạn nam ưu tú như vậy sao còn muốn đi tia người khác? Ái Ái ghét nhất là loại người đứng núi này trông núi nọ!”
Lam Linh Linh biết mình không tránh khỏi bị phạt, dứt khoát lợi dụng cơ hội này để chất vấn Bành Trì.
Cô vừa mở miệng, vòng chơi này lập tức đi đến hồi kết, Bành Trì cũng có cơ hội để nói chuyện, anh ta cười lạnh bảo: “Bỏ thẻ Cấm Nói không phải cô sai, nhưng sau đó thì sao? Cô lợi dụng lúc tinh thần tôi không tỉnh táo mà đảo lộn thứ tự, hại tôi mất một chân, căn bản là đang ép tôi vào đường chết!”
Lam Linh Linh vẫn cãi bằng được: “Là do anh phản ứng chậm!”
Bành Trì đáp trả: “Sao mọi người không đảo chiều mà chỉ mỗi mình cô thế?”
Lam Linh Linh cắn răng nói: “Cứ cho là tôi không đảo chiều đi, chẳng lẽ sau đó anh sẽ bỏ qua cho tôi à?” Cho nên cô muốn ra tay trước để loại bỏ tai họa ngầm.
Con cương thi chen vào: “Được rồi, đừng ồn ào nữa, hai người không hợp nhau.” Giọng điệu lúc nói chuyện của nó cứ như đang khuyên nhủ một đôi tình nhân vì chuyện cỏn con nào đó mà xích mích với nhau vậy, “Không hợp thì đừng miễn cưỡng ở chung làm gì.”
Sắc mặt Bành Trì và Lam Linh Linh đều khó coi đến cực điểm, khổ nỗi chẳng ai dám phản bác lại con cương thi cả.
Nó bay ra phía sau Lam Linh Linh rồi nói: “Mặc dù Ái Ái không thích ăn phụ nữ nhưng luật là luật, đã quy định rồi thì phải tuân theo.”
Nó vừa dứt lời, Lam Linh Linh đã thét lên thảm thiết, cánh tay phải của cô mất rồi.
Đứng bên phải cô chính là Giang Tà, bởi vậy nửa người trái y không tránh khỏi việc bị máu bắn lên, chẳng qua vóc người y cao hơn cô gái nên máu mới không văng đến mặt.
Đồng chí Giang Tà đụng vận rủi như cơm bữa tỏ vẻ mình chưa bao giờ cảm thấy vui mừng như hiện tại.
May quá, ít nhất không làm bẩn người bạn nhỏ.
Con cương thi vừa nhai cánh tay Lam Linh Linh vừa cất giọng chê bai: “Ăn chả ngon gì cả…”
Lam Linh Linh cắn chặt môi nhìn nó.
Con cương thi miễn cưỡng nói: “Được rồi, cầm máu cho cô đã.” Nó bẹp miệng, lầm bầm tỏ vẻ không vui: “Chết rồi là không tìm được tình yêu đâu.”
Câu này nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, do Tạ Tịch đứng gần nên nghe được rõ ràng, trong đầu cậu chợt lóe lên suy nghĩ…
Con cương thi nói: “Xong rồi đấy, tiếp tục trò chơi thôi.”
Trò chơi sáu người, trong đó hai người đã bị thương, Bành Trì mất một tay một chân, Lam Linh Linh cũng mất một cánh tay phải.
Hai người bọn họ đều phải chịu nỗi đau ăn mòn lý trí từng giây từng phút, lại còn oán hận lẫn nhau nữa.
Tình thế rối loạn, cứ tiếp tục thế này bọn họ chỉ còn nước chết.
Phải làm sao đây? Rốt cuộc nên làm sao mới đúng? Chẳng nhẽ trò này không có cách giải? Chỉ có thể tiếp tục chơi và kết cục cuối cùng là tất cả mọi người đều bỏ mạng tại đây sao?
Không!
Tạ Tịch cẩn thận nhớ lại từng chi tiết nhỏ từ lúc bước vào trò chơi này.
Con cương thi nói nhiều lắm, nhất là mới đầu, ở vòng chơi thử Giang Tà từng giở chứng quậy tung cả lên.
Nó nói thích nhất là hai người tương thân tương ái, lúc bắt đầu trò chơi cũng từng đề cập muốn bọn họ tìm được tình yêu trong này.
Lúc Bành Trì bị lấy mất một cánh tay, lời nó nói Tạ Tịch vẫn còn nhớ như in.
“Bày tỏ với người ta đến bốn lần mà không được chấp nhận thì phải bị phạt.”
Tỏ tình bốn lần không được chấp nhận phải chịu phạt, nghe như thuận miệng, vì luật chơi là không được nói quá ba lần với cùng một người.
Nếu nó không chỉ là một quy tắc thì sao? Nếu quy tắc này được thành lập dựa trên cơ sở một mục đích nhất định nào đó thì sẽ thế nào?
Lúc mới nghe những lời này, người ta khó tránh khỏi nghĩ: Nếu cô gái cũng nói Tôi yêu em với Bành Trì, có phải sẽ không sao không?
Không thể nào, bởi vì quy tắc là không thể nói quá ba lần với cùng một người, lần thứ tư mới nói Tôi yêu em thì quá nửa con cương thi sẽ phán: “Sao không chấp nhận người ta sớm hơn? Quả nhiên bạn nam này vẫn chưa đủ ưu tú, vẫn phải phạt nè.”
Nhưng nếu đáp lại Tôi yêu em trong vòng ba lần, tức là không tuân theo quy tắc nói Tôi yêu em với người bên trái và Không biết xấu hổ với người bên phải, vậy người bị phạt sẽ là cô gái.
Đề bài này không có lời giải, nói sang lần thứ tư mà không được chấp nhận sẽ bị phạt, nhưng chẳng ai dám chấp nhận trong vòng ba lần cả!
Nhìn vấn đề theo hướng này thì hiển nhiên con cương thi kia chỉ đang giỡn chơi.
Phải chẳng ý định ban đầu của nó vốn đã là ăn thịt người?
Nếu mục đích tồn tại của một trò chơi là khiến người chơi chết thì Trung Ương cũng tàn nhẫn quá rồi.
Tạ Tịch biết trong mắt Trung Ương, người chơi không khác gì hàng ngàn hàng vạn thế giới hay thậm chí là gái cương thi trước mặt này.
Trung Ương không có khuynh hướng thiên