Gì… gì cơ?
Tạ Tịch không chỉ đỏ lỗ tai mà mặt cũng nóng bừng lên, cậu hỏi: “Sư phụ đang nói gì thế?”
Giang Tà nhìn cậu.
Tạ Tịch thử giãy tay ra, Giang Tà nhìn như không dùng lực nhưng lại khóa cứng tay cậu như cái còng.
Làm sao bây giờ? Giang Tà không những hoài nghi mà còn hỏi ra tận miệng nữa.
Y không tin tưởng bọn họ là thầy trò, rốt cuộc phải giải thích với y về nguyên nhân bọn họ cùng đến Thế Giới Mở ra sao đây?
Trong tình huống bình thường mà nói, rất rõ ràng Giang Tà sẽ không đến nơi này, nhưng hiện tại y lại tới.
Vốn nói láo là dạy học trò, nhưng nếu bọn họ căn bản không phải thầy trò thì y dựa vào đâu mà tới đây?
“Chẳng lẽ…” – Giang Tà chậm rãi nói: “Chúng ta…”
Tạ Tịch đột nhiên sáp lại, khẽ hôn lên lỗ tai y.
Giang Tà: “!”
Tạ Tịch tránh thoát khỏi tay y, mi mắt khẽ run, hỏi: “Không còn đau nữa chứ?”
Bạn nhỏ hôn y, hôn lỗ tai y…
Động tác cực nhanh, nhanh như chuồn chuồn đạp nước nhưng quả thực đã hôn.
Đợi đến khi Giang Tà hoàn hồn lại, Tạ Tịch đã chạy đến chỗ nhóm bốn người tàn phế, y ôm một bụng thắc mắc nhưng lại không thể mở lời.
Y không để tâm có người khác hay không, y chỉ lo lắng Tạ Tịch thẹn thùng, nhỡ vì thẹn quá hóa giận mà không thèm để ý đến y nữa thì phải làm sao?
Giang Tà nhìn độ thiện cảm -365, thôi nhịn xuống vậy.
Tạ Tịch xong việc chỉ cảm thấy mình điên rồi, hơn phân nửa là bị đám thần kinh kia lây bệnh chứ người bình thường không thể thế này được.
Cứ cho là không kiếm được cớ, cứ cho là sợ y suy nghĩ nhiều rồi lấy lại ký ức thì cũng không thể dùng phương thức như vậy dọa người ta…
Hơn nữa làm vậy né được mồng một chứ đâu né được mười lăm, đợi đến khi thoát khỏi trò chơi này, Giang Tà lại hỏi cậu thì biết trả lời thế nào?
Đầu óc Tạ Tịch rối bời.
Tào Quảng gọi cậu: “Đại ca ơi, thực sự không thể gắn cánh gà được à?”
Tạ Tịch nhìn về phía anh ta: “Anh muốn cánh gà làm gì? Coi mình là thiên sứ một cánh hả?”
Tào Quảng nói: “Cánh to thế này, đập lên phành phạch, chậc chậc… Yêu ma quỷ quái đều bị quạt ngã!”
Tạ Tịch câm nín: Gắn cái cánh kia vào xong thì anh chính là yêu ma quỷ quái đáng sợ nhất đó!
May mà đồng chí Chu Lê đã từ bỏ chiếc đùi gà bự, gã nói với vẻ tiếc hận: “Gắn chiếc đùi này vào tôi chỉ có thể nhảy lò cò, mệt mỏi lắm.”
Mệt không thôi hả? Chẳng lẽ không phải do xấu, khó coi với rất tâm thần?
Lúc Giang Tà đi tới, tiếng thông báo đột ngột vang lên: “Cảm ơn các vị đã giết chết con gà trống khổng lồ đáng ghét kia.
Vòng thi cuối cùng diễn ra theo hình thức ganh đua, lối vào kho báu chỉ chứa được một chiếc xe, mời hai bên chuẩn bị tốt công tác chiến đấu, hình thức 1v1 sẽ lập tức bắt đầu.
Trong thời gian chiến đấu không thể sử dụng vũ khí, sáu ván thắng bốn mới có tư cách giành được kho báu, nếu kết quả hòa, ai cũng không có tư cách kế thừa kho báu.”
Vòng cuối cùng thế mà lại là đấu đơn, hai xe chiến tổng cộng mười hai người, sáu ván thắng bốn thì cuộc thi sẽ kết thúc.
Tạ Tịch cẩn thận nghe thông báo: “Thua chỉ không giành được kho báu chứ không bị kẹt ở đây.” Nếu không tham lam, sống sót trở ra không thành vấn đề.
Nhóm bốn người tàn phế trăm miệng một lời: “Thua?”
Tạ Tịch: “…”
Chu Lê hăng hái nói: “Hai đại ca cứ đứng một bên quan sát, có bọn tôi lo là được rồi!” – Bốn người họ cầm lấy bốn ván thắng, Tạ Tịch và Giang Tà quả thực chỉ cần đứng nhìn thôi.
Tào Quảng cũng nói: “Đại ca yên tâm, nếu tôi thua… Tôi sẽ tự chặt tay mình!”
Anh tỏ thành ý chút được không? Cánh tay của anh e rằng còn không đáng tiền bằng quần áo trên người đó.
Trác Liễu chế giễu anh ta: “Hãi quá, tôi không giống ông, nếu tôi thua, tôi sẽ chặt cánh tay Tào Quảng!”
Tào Quảng la to: “Hãi mẹ nhà ông! Ông làm gì mà muốn chặt cánh tay tôi?”
Tròng mắt Trác Liễu đảo một vòng: “Cánh tay của ông vừa ý tôi lắm, chọn một cánh tay phải ngẫu nhiên cũng là một trải nghiệm mới lạ trong đời.”
Nếu là lúc trước, Tạ Tịch chắc chắn sẽ mặc kệ bọn họ chạy đến chỗ Giang Tà, nhưng hiện tại… Cậu không dám lại gần Giang Tà, chỉ có thể đứng đây nghe mấy đồng chí này ba hoa khoác lác.
Tâm trạng của bọn họ rất thoải mái, thì có việc gì phải sợ đâu.
Cho dù xe số 1 trong trạng thái hoàn hảo bọn họ vẫn có thể đánh bên đó tan tác chim muôn nữa là.
Nhưng xe số 1 hiện giờ nào có vậy, bên đó đang vô cùng chật vật, có mấy người đã đến nước hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều(1).
(1)Chỉ người sắp về chầu ông bà ông vải.
Con gà trống bự vòng thứ hai mặc dù bị nhóm Tạ Tịch chèn ép không thương tiếc nhưng trên thực tế nó rất trâu bò, cơ thể khổng lồ, cặp cánh kiêu ngạo khinh người, chiếc đùi mạnh mẽ cơ bắp, dưới tình huống bình thường chỉ cần cào vài vuốt là đủ để hành người ta đến kêu cha gọi mẹ.
Xe số 2 được trang bị nhiều loại vũ khí, đánh đấm nhẹ nhàng thoải mái nhưng xe số 1 chỉ có mỗi trường đao.
Đao kia chặt cương thi thì được chứ đối đầu với gà trống khổng lồ chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Chu Vũ Vệ xông lên đầu, vung đao chém vào chiếc đùi gà to bự khiến Chu Lê thèm nhỏ dãi kia…
Cốp!
Đùi gà không hề hấn gì, đao thì gãy mất.
Chu Vũ Vệ đực người ra, bị gà trống vung cánh quạt cho một phát, nện rầm vào tường, miệng hộc máu.
Thân thủ Chu Vũ Vệ coi như tầm khá, bản thân còn cộng max điểm vào mục sức mạnh, thế mà dốc sức chém một đao cũng chẳng tạo nổi vết thương nào trên mình con gà, đủ để thấy thứ khổng lồ kia da dày thịt béo bao nhiêu.
May mà bọn họ có “hướng dẫn”.
Vân Điệp lên tiếng chỉ huy: “Chớ hấp tấp, trước tiên ổn định vị trí, tập trung tấn công bụng nó!”
Nơi đó có một phần thịt mềm bị lông vũ che khuất, nhắm vào đó có thể tạo thành sát thương trí mạng.
Sắc mặt Chu Vũ Vệ vô cùng khó coi: “Con quái này trâu như vậy, bọn chúng có vũ khí cũng khó đánh thắng.”
Vân Điệp nói: “Đánh thắng rồi cũng vô dụng, không đủ người chặn các vị trí nó rất nhanh sẽ hồi sinh, sau khi thăng cấp súng ống đạn pháo cấp cho có giới hạn, một mình y không có khả năng giành chiến thắng.” – Dứt lời vẻ mặt cô ta thoáng âm u, trong lòng vẫn có chút tiếc nuối, lần đầu tiên cô ta gặp được một người đàn ông có ngoại hình đẹp trai và tuấn tú đến vậy.
Chu Vũ Vệ phấn chấn hẳn lên, tổ chức đồng đội tìm đúng vị trí, đứng ngay ngắn bắt đầu tấn công gà trống khổng lồ.
Sáu người xe số 1 ngoại trừ thanh niên cụt tay đều có sức chiến đấu ổn, song trải qua lễ rửa tội của vòng đầu tiên, bọn họ đều trong tình trạng kiệt sức, mà gà trống lớn lại vô cùng mạnh, cho dù bọn họ có hướng dẫn, biết nhược điểm của nó cũng phải mất nửa giờ mới miễn cưỡng xử lý xong.
Gà trống lớn chết rồi, xe họ cũng chật vật vô cùng.
Bả vai Vân Điệp bị thương, không nhấc nổi cánh tay lên; Chu Vũ Vệ gãy chân trái, phải nhờ người dìu; bốn người còn lại cũng chẳng khá khẩm hơn, thảm nhất là thanh niên mặc đồ đen, lưng gã ta bị gà trống mổ một phát, máu chảy đầm đìa, chẳng biết còn mạng mà rời khỏi trò chơi này không nữa.
Chu Vũ Vệ thở hổn hển nói: “Yên tâm đi, vòng thứ ba là đấu 1v1, chúng ta thắng chắc.”
Vân Điệp gật đầu: “Kho báu chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta!”
Bọn họ đã trả cái giá khá lớn cho trò chơi này, chỉ cần cầm cự đến khi giành được kho báu cương thi là sẽ có cơ hội hồi phục.
Bấy giờ tiếng thông báo vang lên: “Hoan nghênh tiến vào vòng thi thứ ba, mời các vị gửi lên danh sách thi đấu, sau đó ván đấu thứ nhất sẽ bắt đầu.”
Bên nhóm Tạ Tịch nghe vậy tràn ngập phấn khởi.
Chu Lê nói: “Tôi lên đầu tiên! Ai cũng đừng hòng tranh với tôi!”
Tào Quảng nói: “Vậy tôi thứ hai!”
Trác Liễu: “Tôi