Tròng mắt kia…
Thầy giáo cũng đeo kính áp tròng à? Còn đeo hai màu cợt nhả như thế… đúng là…
Quá lòe loẹt!
Tạ Tịch cúi đầu, chỉ hy vọng lúc giảng bài y đừng phát bệnh tuổi dậy thì.
May mà tiết học diễn ra rất bình thường, hơn nữa kỷ luật trong lớp cực kỳ tốt, đại khái là sức hút của thầy Giang quá lớn, mấy chị gái thường ngày thích chụp đầu to nhỏ bàn luận từ mỹ phẩm, phim Hàn đến mấy chương trình tạp kỹ giờ đều ngồi thẳng tắp, vô cùng nghiêm túc nghe giảng, thậm chí còn không cho phép mấy bạn nam xung quanh lén chơi game hoặc ngủ ngáy…
Bởi vì chất lượng buổi học cực tốt, tâm trạng Tạ Tịch sáng sủa hẳn, thành ra không mấy ghét bỏ thầy Giang lòa loẹt kia nữa.
Sau khi tan học, các bạn sinh viên đáng ra nên chạy ùa khỏi lớp như ong vỡ tổ lại tỏ vẻ hiếu học dị thường, tùy tiện tìm một vấn đề lên hỏi giảng viên.
Giáo sư Giang kia cũng không đơn giản, phỏng chừng đã từng trải nhiều, bắt gặp mấy vấn đề ngớ ngẩn của nữ sinh chỉ mỉm cười đáp lại: “Đến cả vấn đề này cũng không hiểu thì không cần tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa, em nhanh chóng đổi sang chuyên ngành khác đi.
”
Bạn sinh viên nữ: “…”
Một câu thành công làm chùn bước chân không ít sinh viên nữ đang ngo ngoe rục rịch, dầu gì cũng phải dành thời gian cho những bạn học muốn hỏi vấn đề thực sự chứ.
Tạ Tịch có vài vấn đề muốn hỏi thầy, nhưng vị giáo sư này chói mắt quá, cậu không muốn gây sự chú ý nên đành từ bỏ.
Sau tiết này là đến giờ ăn trưa, Tạ Tịch lên thư viện ngồi trước, chờ chừng một tiếng sau mới lững thững di chuyển xuống canteen.
Trong thẻ cơm chỉ còn lại đúng hai mươi tệ, tiền làm công thứ bảy mới thanh toán, hai ngày tới phải cắt giảm khẩu phần ăn thêm nữa mới có thể trụ nổi.
Hai mươi tệ đối với những bạn học khác mà nói đại khái chỉ bằng tiền mua một bữa cơm, mà Tạ Tịch phải tính toán dùng số tiền này ăn hai ngày.
Trừ bữa sáng vẫn còn bốn bữa chính, trung bình mỗi bữa năm tệ, đến nữ sinh bình thường cũng ăn không đủ no.
Tạ Tịch rất đói, càng đến gần canteen, ngửi mùi thơm thức ăn cậu càng thèm đến chảy nước miếng.
Cậu cũng muốn ăn ma lạt thang, nhúng thêm dăm bông và nạc thăn; muốn ăn miến chua cay, miến khoai tây, bánh trứng chiên cuộn… Bánh kếp mặn nổ tí tách trong chảo dầu nhìn cũng rất ngon, khổ nỗi… Bánh kếp mặn không thêm trứng đã mất bốn tệ rồi, chỉ to bằng bàn tay, ăn không thấm vào đâu.
Mục tiêu của Tạ Tịch chính là suất cơm trong quầy ăn đặt chính giữa.
So với đủ loại đồ ăn vặt, đồ ăn của trường là thực dụng nhất, mặc dù khó nuốt nhưng thỉnh thoảng vẫn xuất hiện mấy món ngon như cà chua xào trứng, nhìn chung luôn đem lại hiệu suất chi phí cao nhất.
Hai tệ mua được một phần thức ăn, còn cơm thì… Tạ Tịch chỉ cần cười với dì chia đồ ăn là có thể thêm được muôi cơm, ăn no không thành vấn đề.
Một bữa cơm khống chế trong khoảng ba tệ, số còn dư lại có thể dùng mua bữa sáng.
Tạ Tịch sở dĩ đến muộn như vậy vì mấy món thịt cá cơ bản đều bị quét sạch trong vòng một tiếng, khỏi cần xếp hàng, cậu có thể mua thức ăn chay rẻ nhất mà không cần cố kỵ.
Cậu không muốn người khác biết đến cuộc sống túng quẫn của bản thân.
Cậu chỉ muốn yên ổn học xong đại học chứ không phải trở thành một tồn tại đặc biệt dưới ánh mắt đồng tình của kẻ khác.
Hôm nay cũng giống như mọi ngày, Tạ Tịch chọn một phần cải hầm đậu hũ, hai muôi cơm đầy ụ, tổng cộng mất hai tệ rưỡi, vô cùng hoàn mỹ.
Cậu tìm một góc hẻo lánh, ngồi xuống dùng cơm.
Tạ Tịch đói đến hoa mắt, nhìn gì cũng thấy thơm ngon, cho dù phần cơm này vô cùng nhão.
Trong lúc Tạ Tịch nghiêm túc ăn cơm, ghế đối diện có người ngồi xuống.
Cậu sửng sốt, trước mắt xuất hiện một phần tôm hấp tỏi đỏ au, một đĩa cá chim trắng, còn có một bát khoai tây hầm nạm bò, khoa trương hơn cả là niêu nhỏ đựng canh nấm đã ninh nhừ.
Cả đời Tạ Tiểu Tịch chưa từng gặp canteen nào nấu toàn đồ ăn ngon thế này.
Cậu nhịn không được ngẩng đầu lên, bắt gặp hàng lông mi rũ xuống của người đàn ông.
Tạ Tịch khẽ giật mình, lập tức lên tiếng: “Em chào thầy!”
Là thầy giáo mới lòe loẹt kia!
Giang Tà nhìn suất ăn của cậu, mày nhíu chặt lại: “Sao em ăn ít thế?”
Tạ Tịch lén ghì chặt đôi đũa, ngón tay muốn co quắp lại.
Giang Tà không tán đồng một chút nào: “Em đang tuổi ăn tuổi lớn, đừng nghĩ mãi đến chuyện giảm cân.
”
Tạ Tịch sững người.
Giang Tà chuyển phần tôm và đĩa cá chim trắng sang phía cậu: “Mắt thẩm mỹ của mấy người trẻ các em bây giờ đúng là kỳ lạ, sao lại để mình gầy thế này? Là đàn ông phải chắc khỏe chút mới tốt.
”
Tạ Tịch nhìn tôm hấp đỏ tươi, đĩa thức ăn đậm đà vị cá mà bụng đói cồn cào, cậu nuốt nước miếng nói: “Thầy ăn đi ạ, em không thích ăn mấy món này.
”
Giang Tà nói: “Tôm cá giàu protein, ăn không béo đâu.
”
Sự hiểu lầm của y khiến Tạ Tịch thoải mái hơn hẳn, song cậu vẫn không muốn tiếp nhận, lại lắc đầu từ chối: “Em bị dị ứng hải sản.
”
“Thế hả?” – Giang Tà lại chuyển phần khoai tây hầm nạm bò và niêu canh nấm sang: “Thế ăn món này đi!”
Đã lâu lắm rồi Tạ Tịch không được ăn thịt, giờ nhìn thấy nạm bò thực sự, cậu sắp nhịn không nổi nữa rồi: “Em…”
Giang Tà ngắt lời cậu: “Đây là bài tập, nhất định phải ăn sạch!”
Tạ Tịch vẫn không chịu nhúc nhích: Ăn xong rồi thì sao? Bữa sau càng thêm khó chịu.
Ai ngờ Giang Tà lại bưng khay cơm của mình lên nói: “Mấy bạn nữ kia lại tìm thấy thầy rồi, thầy đi trước đây.
”
Tạ Tịch sửng sốt, há miệng: “Thầy ơi, đồ ăn của thầy…”
Giang Tà đã đi mất rồi, chân y dài, sải bước rất nhanh.
Người đi mất tiêu, bát khoai tây hầm nạm bò, niêu canh nấm, đĩa cá chim và tôm hấp tỏi đặt trên bàn đều đang tội nghiệp nhìn cậu.
Hầu kết Tạ Tịch khẽ lăn: Không ăn thì lãng phí, lãng phí là chuyện rất đáng xấu hổ.
Cậu cũng đâu thể bưng mấy món này chạy theo thầy Giang để trả lại được.
Chung quy vẫn là…
Tạ Tịch cầm đũa lên khẽ đâm vào miếng nạm bò, nước sốt tứa ra, bao lấy phần khoai tây, hương thơm vấn vương bên cánh mũi, hết thảy đều vô cùng vừa vặn.
Không ăn nhanh sẽ nguội, nguội cũng là phung phí của giời.
Tạ Tịch nâng đũa lưỡng lự ba giây đồng hồ rốt cuộc đưa ra quyết định.
Ăn! Được ăn chùa ngu gì mà không ăn!
Dù sao thầy cũng đi rồi, thay vì ném vào thùng rác chẳng bằng nhét vào mồm thỏa mãn dạ dày của cậu.
Tạ Tịch gắp nạm bò lên cắn một miếng, vị thịt tràn ngập khoang miệng khiến cậu hạnh phúc muốn chết.
Ngon! Thực sự rất là ngon!
Đợi đến khi Tạ Tịch hoàn hồn lại cậu đã đánh chén sạch mọi thứ trên bàn, ngay cả chút nước canh còn sót cũng chan vào cơm ăn hết.
Trong suốt mười tám năm qua, đây là lần đầu tiên Tạ Tịch không ngại ăn nhiều thêm chút.
Tạ Tịch thường xuyên bị đói, thình lình được ăn no căng một bữa khiến cậu vô cùng thỏa mãn.
Cảm giác buổi tối không cần ăn nữa, có thể tiết kiệm ba tệ, làm thêm tan muộn quá thì nhận trực ca đêm luôn.
Tạ Tịch thầm đắc ý trong lòng, đến cả ấn tượng với Giang Tà cũng quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ.
Mặc dù ngày thường màu mè nhưng phải công nhận thầy Giang rất tốt.
Buổi chiều, đàn anh năm ba Tôn Mục Thanh tìm gặp Tạ Tịch: “Tiểu Tịch, gần đây có rảnh không?”
Lúc Tạ Tịch nhập học, Tôn Mục Thanh là người đón tiếp tân sinh viên, vô