Triệu Thủy chỉ cầu được đưa tới cổng chung cư rồi xuống xe, cô còn chưa có ý định mời Aaron lên “uống trà”.
Thang máy đi lên từ hầm gửi xe, Triệu Thủy Vô thấy Bạch Cảnh Xuyên đứng bên trong, vừa hay đỡ phải bấm số tầng, cô bước vào, đứng cạnh anh.
Thấy Bạch Cảnh Xuyên, cô mới nhớ ra, từ lúc tắt máy đến giờ vẫn chưa mở lên.
Triệu Thủy Vô tìm điện thoại, kiểm tra hai cuộc gọi nhỡ, một trong số đó là của bố mẹ cô, cô ngước nhìn Bạch Cảnh Xuyên, rồi gọi lại.
Không biết bây giờ họ đã ngủ chưa, sau một tiếng bíp dài, Triệu Thủy Vô vừa định cúp máy, thì điện thoại kết nối được.
“Mẹ, hôm nay mẹ chủ động gọi cho con gái cơ đấy.” Ngại có người bên cạnh, cô thấp giọng nói chuyện.
Mẹ Triệu hỏi vì sao cô tắt máy, cô giải thích là bận tăng ca.
“Sao công ty của con chèn ép nhân viên quá vậy, thứ bảy còn không được nghỉ, phải tăng ca đến giờ này.” Bà bực thay con gái, “Mệt thế rồi chăm sóc bản thân kiểu gì.”
“Vì tiền mẹ ơi, hiện tại con chính là nô lệ của căn nhà.” Câu này của Triệu Thủy Vô khá chuẩn.
Thang máy đã tới tầng 7, Bạch Cảnh Xuyên đi ra ngoài trước.
Cô bận ứng phó người nhà, nên không nhìn xung quanh, cứ ngốc nghếch đi theo sau anh, chờ anh mở cửa bước vào nhà, thấy Triệu Thủy Vô đứng ở cửa, cả hai đều sửng sốt.
Lúc này đuổi người đi có vẻ hơi bất lịch sự, nên Bạch Cảnh Xuyên chỉ đành mời cô vào trong ngồi, nói chuyện điện thoại xong thì về nhà.
Triệu Thủy Vô vứt túi lên tủ giày, xỏ dép vào nhà.
“Thủy Thủy… Mẹ chỉ muốn hỏi con, dạo này phương diện tình cảm có tiến triển gì không? Bố con vừa được lên chức giáo sư, phòng thí nghiệm của ông ấy mới tuyển được một cậu trợ lý đến, là nghiên cứu sinh du học Anh về, cũng đẹp trai lắm, chúng ta không thể để nước phù sa chảy ra ruộng ngoài…”
“Mẹ——” Triệu Thủy Vô dài mồm ngắt lời bà, không ngờ mẹ cô còn kiêm chức bà mối, “Con không cần xem mắt.”
Bạch Cảnh Xuyên nghe thấy từ “xem mắt” liền tò mò quay lại nhìn cô.
Triệu Thủy Vô gác một chân lên bàn cà phê, lót gối dựa bên dưới, nghiễm nhiên coi đây như địa bàn của mình.
Cô xoa bóp bắp chân mỏi nhừ, dù hôm nay cô đi giày bệt nhưng lượn quanh công viên mấy tiếng đồng hồ, vẫn làm lòng bàn chân cô đau nhức.
Thật ra mà nói, cô khá hứng thú với tài năng trẻ tuổi trong miệng mẹ Triệu, như hứng thú với Aaron vậy.
Nhưng người bên cạnh bố, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy, sau này mà làm ầm lên thì chẳng đẹp mặt ai.
“Chỉ giỏi luyên thuyên, đã bao giờ con dẫn bạn trai về gặp mẹ chưa.” Mẹ Triệu bắt đầu sốt ruột, “Nếu con kiên quyết theo đuổi chủ nghĩa độc thân, mẹ sẽ không thúc giục con, nhưng rõ ràng con nói con muốn yêu đương, muốn kết hôn cơ mà?”
“Ừ thì muốn, nhưng không phải lúc này.”
“Không lúc này thì lúc nào! Tìm hiểu nhau cũng cần thời gian.
Con đừng nói với mẹ là con còn định chơi hôn nhân chớp nhoáng lần nữa.
Giờ phải tìm hiểu trước, dành vài năm sống chung, nếu hợp thì kết hôn, không hợp thì tính tiếp.
Mẹ tin dù tuổi nào con gái mẹ cũng có ối anh xếp hàng theo đuổi, nhưng bố mẹ đã tìm hiểu tận gốc rễ mới giới thiệu cho con, còn hơn là con mò kim đáy bể.”
Triệu Thủy Vô thì thầm: “Bố mẹ tìm hiểu tận gốc rễ người ta, rồi đến lúc chia tay thì biết giấu mặt vào đâu.
Thôi mà, mẹ đã nói tin vào sức quyến rũ của con rồi thì đừng lo nữa, con gái mẹ đâu thiếu người theo đuổi.”
“Nói thì nói vậy, mẹ đã thấy con dắt anh nào về nhà chào hỏi đâu, không phải viện cớ mới quen thì là vừa chia tay, đúng là con rể tương lai của Schrödinger (*).
Đừng trách mẹ không nhắc con, giá thị trường của cậu trai kia rất cao đó, bố con bảo nhiều cô xin vào phòng thí nghiệm làm chỉ để ngắm cậu ta đó!”
(*) nói lái từ ‘Con mèo của Schrödinger’ là một thí nghiệm tưởng tượng, do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo Erwin Schrödinger nghĩ ra vào năm 1935, ý của mẹ Triệu là anh con rể không hề tồn tại.
“Biết đâu họ chỉ ngưỡng mộ kiến thức uyên thâm của bố con…”
“Còn lươn lẹo.” Mẹ Triệu nhéo ống điện thoại, hận không thể rèn sắt thành thép.
Triệu Thủy Vô lại nói: “Dù sao con cũng không đi, bây giờ con có bạn trai rồi.”
Tin tức không mới mẻ lắm, Bạch Cảnh Xuyên chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi tiếp tục lướt web.
“Thôi cho mẹ xin, bạn trai của con chẳng tồn tại được mấy hôm đâu.” Mẹ Triệu cẩn thận suy nghĩ, “Con đừng có thành cái loại… ‘tra nữ’ gì gì đó trên mạng hay nói nhé!”
Còn theo trend giới trẻ cơ đấy, Triệu Thủy Vô cảm khái, để hoàn toàn xua tan ý đồ xem mắt mù quáng của mẹ, cô bắt đầu phản bác: “Không phải, lần này là nghiêm túc, là kiểu hẹn hò với mục đích kết hôn nhé.”
Tin này thì mới nè, Bạch Cảnh Xuyên không ngờ người chỉ gặp hai lần lại có thể nhanh chóng phát triển đến trình độ này.
Anh dùng khẩu hình hỏi “Aaron?”, lại bị Triệu Thủy Vô đá cho một cái, ra hiệu anh im lặng.
“Vậy con định khi nào dắt về gặp bố mẹ?” Mẹ Triệu hỏi.
“Từ từ con tính.” Triệu Thủy Vô áp dụng chiến thuật trì hoãn, cũng đâu thể kéo Aaron qua lừa hai vị lớn trong nhà, “Tuy mục đích là kết hôn, nhưng bọn con mới quen nhau, dắt về như thế có hơi nhanh quá.”
“Thế con nói mẹ nghe, cậu thanh niên đó tên gì, làm việc ở đâu, hoàn cảnh gia đình như nào… Mẹ chỉ sợ con bị lừa thôi.”
Câu cuối đúng là lo hão, trên đời này chỉ có cô đi lừa người khác, chứ có mấy ai lừa nổi cô.
Triệu Thủy Vô không định giới thiệu con mồi của mình cho bố mẹ, cô