Chỉ một lần sao có thể đủ? Bạch Cảnh Xuyên không đợi cao trào kết thúc đã tiếp tục ra vào mạnh mẽ, ép cô không thể chống đỡ.
Cô dần trượt xuống, trốn vào trong nước.
Anh không ngăn cản, cho đến khi thấy mực nước xấp xỉ mũi cô, có mấy cái bong bóng sủi lên.
Cô câu lấy cổ anh, như đôi chân đang quấn lấy eo anh, nhấp môi cười khiêu khích anh dưới nước.
Có lẽ anh đã thấy Siren rồi.
(*)
(*) Siren (Mỹ Nhân Ngư) là một series phim được phát hành trên trang Freeform vào ngày 29 tháng 3 năm 2018.
Bạch Cảnh Xuyên thu thập đủ không khí trong phổi rồi chui xuống.
Lưng của anh thỉnh thoảng lộ ra trong lúc va chạm, giống như một ngọn núi nhô lên từ đại dương mênh mông, ngón chân của cô là cá heo, dưới nước là sóng ngầm cuồng quay.
Nụ hôn nghẹt thở khiến họ càng thêm triền miên, thông khí cho nhau, rồi nghiền nát nhau.
Gậy sắt khổng lồ đang tìm kiếm sào huyệt trong nước, lần mò đến nơi hút cắn đầy cám dỗ, mạnh dạn xông vào, mượn dòng nước nhớp nháp bên trong để thăm dò nơi sâu nhất.
Thịt mềm bốn phía không biết là đang mời gọi hay ngăn cản, sôi nổi dán vào côn thịt.
Anh dường như đã chạm đến cuối hang, nhưng cả hai người đều đã hết oxy, phải trồi lên mặt nước.
Nửa thân dưới vẫn hoạt động hết công suất, mặt họ dính đầy bọt nước, cho dù thở hồng hộc, vẫn không ngăn được môi lưỡi quấn quít.
Triệu Thủy Vô rên rỉ ngày càng to, ngày càng không biết kiềm chế, kẹp chặt anh, thúc giục: “Mạnh vào…”
Anh tuân lệnh làm theo, nghe tiếng cô ngân nga như đang hát, nâng hai chân sắp khuỵu của cô lên, thúc mạnh hơn nữa, sau khi tìm được tận cùng cực lạc, anh rót vào mà không giữ lại chút gì.
Cô căng thẳng ngã ngửa ra sau, cùng anh rơi xuống nước lần nữa, hoàn toàn chìm trong nước.
Ân ái vui vẻ xong, Triệu Thủy Vô và Bạch Cảnh Xuyên quấn một chiếc khăn tắm lớn rồi lăn lên giường, mặc cho ngọn tóc nhỏ nước làm ướt hết gối.
Cô tìm hộp thuốc lá trong ngăn kéo đầu giường, anh dùng tay phải cầm lấy, tay trái lại xoa vào giữa hai chân hơi tách ra của cô.
Nước trên da đã sớm khô rồi, nhưng nơi đó vẫn ướt nhòe nhoẹt như cũ.
Bạch Cảnh Xuyên phát hiện đây là nhãn hiệu mình thường hút: “Không phải cô nói không thích hương vị này à?”
“Thi thoảng đổi khẩu vị…” Hơi thở của cô phập phồng vì sự trêu chọc, đè ngón tay đang muốn thăm dò bên trong lại, đồng thời nâng chiếc bật lửa lên châm thuốc.
Biểu cảm thỏa mãn trên khuôn mặt Triệu Thủy Vô giống hệt khi anh thở ra làn khói đầu tiên.
Cửa sổ mở ra để xua đi mùi khói thuốc.
Anh nhìn thấy dái tai cô vẫn đeo trang sức tối qua, bèn ngậm điếu thuốc vào miệng, giơ tay giúp cô tháo ra, ném lên tủ đầu giường bên cạnh chiếc bật lửa, đồng thời nhận ra đó không phải cái hàng nhựa đểu hôm trước, tay anh nhẹ nhàng gảy âm vật một cái: “Đổi cả bật lửa?”
Triệu Thủy Vô co rụt người lại, một lát sau mới trả lời anh: “Dùng cái của anh xong rốt cục cũng nhận ra khoảng cách chất lượng, cho nên tự mua một cái, không được à?”
“Tất nhiên là được.” Anh nói, bàn tay lấy thuốc thò vào trong khăn tắm, xoay vòng quanh ngực cô.
Cô nhìn thấy ánh lửa bên cạnh, dùng hai ngón tay nhéo phần giữa, lật ngược cổ tay đoạt lấy, hút nhẹ một hơi, rồi phun sương mù dày đặc lên mặt anh.
Khói tan đi, để lại vẻ mặt bất lực của anh.
Muốn hút thì hút đi, cướp của anh làm gì?
Triệu Thủy Vô cười khanh khách, lại trả điếu thuốc về miệng anh, khẽ lắc mình trượt xuống mép giường.
Bạch Cảnh Xuyên cúi đầu muốn xem ý đồ của cô, lại thấy cô nâng hung khí giết người vừa đâm vào lưng cô lên, đầu tiên dùng đầu lưỡi vạch một đường từ dưới lên trên, sau đó vùi đầu nuốt toàn bộ vào miệng.
Khói thuốc trong phòng trôi ra ngoài khe cửa sổ, thoang thoảng có tiếng đàn ông rên rỉ lẫn vào bên trong.
Đồng hồ báo thức đánh thức hai người trong mộng dậy, một cánh tay dài vắt ngang ngực Triệu Thủy Vô, duỗi đến đầu giường tắt tiếng ồn ào đi, lúc vòng về đi ngang qua núi tuyết, phủ lên rồi bắt đầu nhào nặn.
Cô đang nửa mê nửa tỉnh, ưm a hai tiếng, không có sức ngăn cản.
Bạch Cảnh Xuyên đè lên cô, cố gắng tách hai chân cô ra, lại tự tiện bắt đầu một hồi thọc vào rút ra.
Triệu Thủy Vô đến nửa chừng thì tỉnh, kẹp chặt anh, đón ý hùa theo.
Sau khi cả hai thấy đủ, cô lại ngáp dài bò ra khỏi chăn, thả lỏng cơ thể đau nhức rồi đi thay bộ quần áo ở nhà.
Cô buộc lại tóc, xoay người thấy anh vẫn còn nằm đó, trên mặt không có cảm xúc gì nhiều.
“Anh có thể đi rồi.”
“Hả?”
Bạch Cảnh Xuyên đang dụi mắt, bị những lời này đập cho choáng váng.
“Anh có thể về nhà rồi.” Cô lặp lại lần nữa.
Năm phút sau, một bàn tay sơn móng tay đỏ đẩy Bạch Cảnh