Triệu Thủy Vô kẹp eo anh, trở mình, Bạch Cảnh Xuyên hơi thất thủ, bị cô lật ngược.
Cô theo quán tính ngồi xuống, một nửa vật cứng vừa rút ra lại cắm mạnh vào.
Nắm được thế chủ động, Triệu Thủy Vô cúi người xuống, đưa tay bóp ngực anh, chậm rãi xoa véo, đánh eo theo nhịp dập của anh, cô thấy yết hầu của Bạch Cảnh Xuyên di chuyển liên tục.
Giống như đang gợi ý điều gì đó cho cô, đôi môi từng bị anh liếm láp bỗng cúi xuống gặm nhấm trái táo trên cổ anh.
“Ừm…”
Hai tay anh nắm chặt lấy bầu ngực, lông tơ dựng đứng vì sự trêu chọc của cô.
Liếm mút và bao vây đan xen, cô nằm trên người anh, hai tay không yên phận mò mẫm khắp nơi, đến điểm nhạy cảm thì dừng lại.
Cô nắm được hết thảy từ lúc nào, Bạch Cảnh Xuyên chẳng thể hay biết.
Đầu vú cứng ngắc cọ vào cơ bắp của anh, cô ưỡn ngực lên, cả khối mềm mại đè lên da thịt anh, xúc cảm kích thích trí não anh hưng phấn, vật dưới háng phình ra hết cỡ trong cơ thể cô, cứng ngắc và nóng cháy, giống như dục vọng tăng vọt của anh.
Bị cô cắn nuốt, làm cô tan chảy.
Vào lúc lưu luyến như vậy, Bạch Cảnh Xuyên không nên phân tâm, nhưng trong đầu anh lại hiện lên cảnh lần đầu gặp gỡ cơ thể cô.
Đáng lẽ lúc đó anh phải biết, cô đổ nửa ly rượu vang lên người, cũng đổ luôn nửa linh hồn anh vào đó.
Đầu lưỡi men theo con đường mà giọt rượu chảy qua trong trí nhớ, không, nó còn uốn lượn hơn trước, anh mơn trớn hai ba vòng trước ngực, rồi rẽ qua đầu vú căng tròn, há miệng bú mút, dần dần dùng sức, nghe thấy tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn của cô, khi sắp đạt đỉnh thì đột ngột dừng lại, tiếp tục đi xuống.
Dọc theo đường cong của bầu sữa đi xuống, ngang qua các xương sườn rồi đến rốn.
Hơi thở nặng nề và ướt át của anh phả lên làn da cô bỏng rát.
Cảm giác ngứa ngáy khó chịu tràn đến bụng dưới, do tư thế hạn chế nên anh đã sớm rút ra khỏi cơ thể cô, nhưng đóa hoa vẫn chẳng thể khép miệng, còn không ngừng phun nước ra.
Anh nằm dưới thân cô, nhìn thấy đóa hồng tỏa ra hương sắc ngào ngạt, anh không nhịn được há miệng bao trọn.
Triệu Thủy Vô cuộn tròn người.
Đầu lưỡi của Bạch Cảnh Xuyên quá linh hoạt, tuy chỉ phác họa ở chỗ nông mấy cái, nhưng như hút cạn linh hồn cô, cả người dập dềnh trong sóng biển, muốn xin anh nhả ra, lại muốn anh tiếp tục.
Sao thời gian trôi qua lâu thế, cô nức nở, không nói được một câu rõ ràng, cũng không tìm được tư thế thích hợp cho cơ thể mình.
Hai chân cô bị anh tách ra, nụ hoa hướng xuống dưới, đối diện với góc độ liếm láp của anh, cô vặn người thành con rắn trên sô pha đỏ tươi như cánh môi mỏng manh của mình.
“Muốn…” Cô thút thít, không thỏa mãn với cái này.
Bạch Cảnh Xuyên tựa như đắm chìm trong hương vị của cô, nên không nghe thấy, cô đành cao giọng hơn: “Muốn…”
Cuối cùng cũng khiến anh ngẩng đầu lên.
Nụ hoa mất đi sự chăm sóc bỗng trở nên trống rỗng không thể chịu nổi, vẻ mặt của Triệu Thủy Vô càng thêm đáng thương.
Anh liếc thấy hoa huyệt đang co rút dữ dội, đẩy nước suối tích tụ bên trong chảy ra.
Cô đè mông tìm một vị trí có thể xoa dịu, đưa mắt thấy cây gậy to dài, còn phủ đầy chất lỏng tình yêu của cô, đang ngẩng cao đầu, chĩa thẳng về phía trước.
“Muốn cái đó.” Cô liếm môi, thòm thèm rỏ dãi.
Đôi mắt anh tối sầm: “Muốn thì tự lấy đi.”
Thế là Triệu Thủy Vô cũng trượt xuống.
Cánh hoa cọ qua cơ thể anh, vẽ ra một đường dâm thủy, dính vào khẩu súng cứng rắn.
Ai thèm quan tâm sàn nhà có cứng hay không, cô đỡ lấy thành ghế sô pha, nâng mông nuốt lấy anh.
Anh đỡ cô, cả hai cùng xóc nảy trên sàn nhà lạnh lẽo.
Đẩy vào rút ra, sau đó chà xát.
Anh đột ngột lao vào trong cơ thể cô, đón lấy cặp mông đang rơi xuống, khiến cô thở không ra hơi.
Triệu Thủy Vô không ngừng hét lên, móng tay sắp ghim vào trong cơ thể anh rồi.
Điện thoại kẹt trong khe hở của ghế sô pha rung lên hồi lâu mà không thấy trả lời.
Cho đến khi người gọi mất kiên nhẫn, màn hình liên tiếp sáng lên trở lại tối om, thế giới của Triệu Thủy Vô cũng rơi vào trống rỗng.
Tình dục hạ màn, Bạch Cảnh Xuyên mềm nhũn tạm thời rời khỏi cơ thể cô, Triệu Thủy Vô bò lên sô pha, theo thói quen kiểm tra điện thoại.
“Sao thế?” Anh lại sán tới, ngực áp vào lưng cô.
Triệu Thủy Vô vuốt sợi tóc rối ra sau, đập cái tay hư hỏng đang xoa mông của anh, khẽ ra hiệu im lặng: “Mẹ tôi gọi tới, đừng có làm phiền.”
“Được.” Đạo lý này anh vẫn phải biết, một tay ôm eo cô, bế cô lên đùi mình, rồi cầm điện thoại tự nghịch.
Điện thoại kêu tút tút hai lần thì thông, mẹ Triệu gân cổ lên kêu, “Thủy Thủy_____”
“Mẹ, vừa rồi con bận việc nên không nghe thấy, có chuyện gì à?” Hai ngày trước cô đã gọi điện về nhà báo cáo, nên lúc này không thể là cuộc gọi nhớ con đơn thuần.
“Không có gì đâu, chỉ là mẹ với bố con đang kể về Tiểu Bạch.
Ông ấy hỏi gần đây hai đứa có hòa thuận không, khi nào thì đưa cậu ấy về nhà ngồi.”
Triệu Thủy Vô đẩy bàn tay táy máy trước ngực cô ra, buồn bực: “Tiểu Bạch là Tiểu Bạch nào?”
Con chó trong nhà cậu Shin bút chì à?
“Cái con này, là bạn trai con chứ ai! Con đừng nói với mẹ là lại chia tay rồi nhá!”
“À___” Bây giờ Triệu Thủy Vô mới nhớ ra, thế mà bố mẹ vẫn nhớ mấy câu bịa đặt của cô hôm trước, “Đâu, đâu có chia tay.
Bọn con vẫn tốt, tối qua còn rủ nhau đi ăn nhà hàng