Quý Quảng Thân rất đúng giờ, Triệu Thủy Vô còn đúng giờ hơn, đến sớm hơn ông một phút, rót trà vào ấm.
Cô đang rót nước sôi thì thấy có người đến.
Đợi ông ngồi xuống, cô hỏi: “Kỳ này Quý Chấn lên lớp 12 nhỉ?”
“Em rất ít khi chủ động tìm tôi, có gì cứ nói thẳng ra.” Ông đáp.
Cô luôn thích vào thẳng vấn đề, ông cũng như vậy.
Lúc này, Triệu Thủy Vô mới đột nhiên hiểu ra tại sao trước đây ông tìm cô, luôn bắt đầu bằng những lời chào hỏi râu ria, “Em đã gặp một người đàn ông.”
Điều này không có gì lạ, cũng không làm ông ngạc nhiên, “Em gặp rất nhiều đàn ông mỗi ngày.”
“Lần này, có chút giống anh.”
Quý Quảng Thân không thích nghe những từ này.
Mọi người đều hy vọng mình là duy nhất, nên trời sinh đã có xu hướng bài xích những thứ tương tự, “Rồi sao?”
“Anh ta nói anh ta thích em, nếu em hiểu đúng.” Triệu Thủy Vô nói, “Nhưng vấn đề là anh ta đã giấu em rất nhiều chuyện, rất rất nhiều.
Nên em không thể hoàn toàn tin anh ta, nhưng đúng là em có một chút hứng thú với anh ta.”
Ông ‘à’ một tiếng, trầm ngâm, “Là phương diện kia?”
“Nói như nào nhỉ, em tưởng em lừa người, nhưng không ngờ anh ta lại kết bè với người khác lừa em, còn nhìn em đắc chí thật lâu.”
Ông ngẫm lại cũng cảm thấy hơi thú vị, “Nghe không giống một người dễ đối phó lắm.”
“Rất khó đối phó.” Cô rót trà cho ông.
“Nhưng em cũng không phải là đèn cạn dầu.” Quý Quảng Thân nhận lấy, chỉ cần nhìn nhan sắc liền biết, đậm nhạt gãi đúng chỗ ngứa, “Hiện tại em đang do dự, cần tôi tư vấn?”
Cô gật đầu.
“Vậy tôi hỏi em một câu.” Ông suy nghĩ, uống cạn phần trà nguội lạnh trên mặt trên, “Nếu có một người đàn ông bị em xoay như chong chóng, em sẽ nghĩ gì về anh ta?”
Triệu Thủy Vô cụp mắt xuống rồi lại nâng lên, “Em sẽ nghĩ anh ta là đồ ngốc.”
Cô trực tiếp đến mức khiến ông bật cười, “Vậy em sẽ có tình cảm với một tên ngốc ư?”
“Đương nhiên là không.” Ông mới nói hai câu, đã giúp cô tìm được đáp án.
“Chính là như vậy, Thủy Thủy.” Ông thấy Triệu Thủy Vô như đã ngộ ra, “Em sẽ không thích người không thông minh bằng em, ngoại trừ chuyện giấu giếm, em trời sinh liền muốn bị chinh phục, cũng trời sinh chờ được chinh phục.”
Cho nên không bằng nói, chính sự giấu giếm của anh mới khiến cô có dấu vết dao động.
“Hóa ra đây cũng là lý do vì sao em từng yêu anh.” Đến tận lúc này, cô vẫn không từ bỏ màn biểu diễn trước mặt Quý Quảng Thân, lấy hộp nhẫn trong túi ra, mở ra và đẩy nó đến trước mặt ông, “Trả lại cho anh.”
Quý Quảng Thân nhìn qua, “Nhà tôi không có ai có thể đeo loại nhẫn này.”
“Vậy anh muốn làm gì thì làm, đưa cho con trai anh đeo cũng được.” Triệu Thủy Vô không ngờ mình còn có cơ hội nói ra loại lời nói này, nhất là khi đang thảo luận về một chiếc nhẫn kim cương.
Ông ngước mắt nhìn xung quanh, cầm chiếc nhẫn ném đi.
Nó chìm xuống đáy bể cá bên cạnh, lúc rơi xuống còn dọa con cá hề đang vẫy đuôi hoảng sợ bơi đi mất.
“Còn gì nữa không?” Ông uống xong tách trà, lập tức muốn đi tham dự hội nghị, không có thời gian ngồi nhàn rỗi.
Triệu Thủy Vô ngó sang bên cạnh một chút rồi lùi về, “Không ạ.”
Sau khi ông rời đi, Triệu Thủy Vô đứng dậy nhìn xung quanh, thấy không có người phục vụ nào ở đây, trên tầng này chỉ có một mình cô.
Xác nhận không có ai theo dõi, cô xắn tay áo rồi thò tay vào bể cá.
Lần này là ông thật sự quyết định không cần nó, cô có thể thoải mái lấy nó rồi!
Cái này không ít tiền đâu, cho dù không bán, đeo ra ngoài cũng nở mày nở mặt.
Nhiệt độ nước trong bể cá hơi thấp, cô nhe răng trợn mắt mò tìm trong đám tảo xoắn.
…
Dưới lầu chung cư, Triệu Thủy Vô lại nhìn thấy Bạch Cảnh Xuyên, anh dựa vào rào chắn đường cho người tàn tật đi, “Anh nhiều thẻ giữ xe ghê, lại qua đây trả tiền?”
Hôm nay anh rất thành thật: “Anh đến xem em, nhưng trên ban công không thấy ai, cũng không dám bấm chuông cửa.
Không ngờ hóa ra em không có ở nhà.”
“Có chuyện gì à?”
“Anh nghe Hạ Chương nói, em sắp sang tên, nhưng vẫn chưa mua nhà mới.
Chắc em cũng thu dọn hành lý rồi, giờ chuyển ra thì hành lý để đâu?”
“Không biết nữa, chắc sẽ về ở với bố mẹ mấy tháng.” Cô chưa nghiêm túc nghĩ tới chuyện này, nhưng dù sao cũng chỉ có cách đấy.
“Chỗ đó hơi xa.
Em đi làm không tiện.” Anh đứng thẳng người, lời nói va vào môi, “Chỗ anh vẫn còn phòng trống.”
Hiếm khi Triệu Thủy Vô thấy anh nói thẳng như vậy, “Anh không đợi được?”
Anh theo thói quen muốn dùng lí do khác lấp liếm, nhưng vừa hé môi, đầu lưỡi lại uốn cong, đáp: “Ừ, anh không đợi được.”
Nhưng khi nghe xong, cô chỉ cười mà không trả lời dứt khoát.
“Tôi vẫn chưa ăn cơm tối.” Triệu Thủy Vô sờ vào cái bụng đói meo, hôm nay xe của Quý Quảng Thân không đưa cô về, nên cô phải về bằng xe buýt, lúc ấy mới biết quán trà cách xa chung cư như vậy, “Cũng không biết hoàn cảnh chỗ anh thế nào.”
“Chúng ta có thể lái xe đến siêu thị trước, mua thức ăn về nấu.
Nhà mới của anh có đủ nồi niêu xoong chảo, còn có cả lò nướng và nồi hấp.”
Dù sao về nhà cũng chỉ đợi được cơm hộp, ăn một mình khá cô đơn, Triệu Thủy Vô cũng chẳng rụt rè nữa.
Không có thẻ gửi xe nên bọn họ chỉ có thể đi sang ven đường tìm xe của Bạch Cảnh Xuyên.
“Mua gì bây giờ, hay mua cá nhé?” Còn chưa đến siêu thị anh đã hỏi.
“Cũng được.” Triệu Thủy Vô nhớ lâu rồi mình cũng chưa ăn cá, “Nhà anh có nồi hấp, vậy mua một con cá vược về hấp đi.”
“Còn tôm thì sao?”
“Mua cá thì thôi mua tôm.” Riêng xử lý con cá thôi đã thấy phiền phức rồi.
“Thế có mua thịt gì nữa không?”
“Đến lúc đó rồi tính, thấy cái gì thì mua cái đó.
Nhà anh có nước rửa bát chưa? Đừng để ăn xong lại không rửa được bát.”
“Nhà anh có máy rửa bát mà, nhưng anh vẫn chưa dùng bao giờ, tí về mình cùng đọc hướng dẫn nhé?”
“Ừ.” Triệu Thủy Vô hoàn toàn chịu thua, nhà mới của anh đúng là cái gì cũng có, khiến cô có chút chờ mong được tham quan, xem nó là biệt thự cao cấp gì.
Hai người bàn bạc mua đồ trong siêu thị, xách túi lớn túi bé về, cô lại tự hỏi: “Liệu hai chúng ta có ăn hết được đống này không?”
“Còn ngày mai nữa mà, mai là cuối tuần.” Bạch Cảnh Xuyên lúc đến đã chọn đúng ngày, “Nếu mai không hết thì ngày mốt ăn tiếp.”
Triệu Thủy Vô phì cười, cái thói này của anh vẫn mãi không đổi, “Anh đừng có dùng mấy lời này hố tôi.”
Nhà mới của Bạch Cảnh Xuyên rất gần siêu thị, lái xe qua một con phố là đến, ở tầng ba, vẫn có thang máy.
Hai người xách thức ăn vào nhà, bỏ hết lên bếp.
Triệu Thủy Vô đi tham quan trước, phong cách trang trí của ngôi nhà mới rất giống chỗ cũ, còn có thêm mấy vật dụng anh hay dùng, nên cô không thấy xa lạ lắm.
Chỉ là phòng khách có vẻ hơi trống trải, cô quan sát hồi lâu mới phát hiện không có ghế sô pha.
“Anh không mua sofa à?” Cô quay sang hỏi Bạch Cảnh Xuyên đang cất