(Trả thù ở đây bạn có thể hiểu theo 2 nghĩa vừa bên My mà cũng vừa bên người kia)
Nghe My hỏi câu đó Vincent vẫn im lặng không nói lời nào, anh chỉ đứng dậy nhấn dãy số dài và gọi cho ai đó.
- Cậu lên liền cho tôi!._ Giọng nói lạnh lùng đến thấu xương khiến người đầu dây bên kia phải tuân theo. Còn về phần My thi My lại cắn nhẹ môi (đây là thói quen),
Ở ngoài hành lang của tập đoàn, Tú Anh đang đi về phía trước với tốc độ như bị ma rượt thế nên. . .
Rầm
Cú va chạm vừa rồi khín mọi hoạt động của các nhân viên ngừng lại, mọi ánh mắt bây giờ đổ dồn về họ. Người con trai đó đỡ Tú Anh đứng dậy.
- Tú Anh em đi đâu mà nhanh dữ vậy._ Người con trai đó hỏi Tú Anh. Anh không ai khác chính là Harry người con trai phỏng vấn My hôm trước.
- Em đi lên phòng anh hai em giữa đường em sực nhớ ra quên đêm đồ nên về lấy, còn anh, anh đi đâu vậy?_ Tú Anh trả lời xong hỏi ngược lại.
- Chủ tịch anh ấy kêu anh lên có việc gấp._ Harry chỉnh chu trang phục lại và lạnh lùng nói rồi đi. Tú Anh nhìn theo dáng người nam lạnh lùng đó rồi thở dài.
- Haizz! Làm việc chung với anh ấy rồi bị ảnh hưởng tính lạnh lùng luôn. _Tú Anh lắc đầu nói. Nói xong cô xoay người đi, đi được vài bước như cô hiểu ra điều gì đó liền dừng lại.
Ah! Khoan đã, trên phòng chủ tịch có chuyện gì mà gấp dữ vậy, không lẽ. . . Ah mình hiểu rồi Diễm My đã vào rồi, đúng chỉ có My nhà mình mới vậy thôi.
Tú Anh tự suy nghĩ và nghĩ xong liền bay thẳng đến phòng chủ tịch.
Phòng chủ tịch.
- Chủ tịch anh gọi tôi có việc. . . _ Harry nói rồi ngừng lại khi thấy My.
- Cái gì! Chủ tịch, trời ạk tôi đang mơ hay sao, đây là giấc mơ. . . Không là ác mộng. _My không còn tin vào tay mình nữa khi cô nghe chính miệng Harry gọi người trước mặt cô là chủ tịch nhưng cô shock hơn là. . .
Rầm. . .
Cánh cửa bị đẩy tung ra, Tú Anh liền chạy vào.
- My bồ tới rồi àk! Sao không nói mình._ Trái với vẻ vui mừng của Tú Anh là cái mặt hầm hầm của My.
Vincent chẳng mấy quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra, anh đứng vậy trở về chổ ngồi rồi cất tiếng lạnh lùng ra lệnh cho Harry.
- Harry cậu phụ trách hướng dẫn cho cô ta công việc đi. Để làm việc với tôi dài lâu trước tiên em cần bỏ thói quen đó cho tôi._ Vincent lạnh lùng nói Harry rồi quay lại My.
- Thiên Khánh anh quá đáng, tôi tới làm cho anh thì mắc mớ gì tôi phải bỏ thói quen của mình._ My bất mãn với câu nói ấy của Khánh hồi nãy (rõ rồi nhé, biết vincent là ai rồi nhé).
- Có lẽ tôi nói thói quen không đúng nên em không chịu, vậy từ nay em bỏ tật xấu đó cho tôi._ Anh lạnh lùng lập lại câu nãy.
- Anh._ My cứng họng lúc này trong suy nghĩ của cô. . .
Rắc. . . Rắc. . . Xoảng
Từng mảnh hy vọng về một người Vincent hoàn hảo mà bấy lâu nay trong lòng cô, phút chốc bị vỡ nát bởi một con người lạh lùng đáng gét (cái này cô nghĩ). Nhưng đừng nghĩ thế cô đã chiụ thua và cũng đừng nghĩ Khánh là chủ của cô nên cô sẽ nhịn.
- Thói quen hay tật xấu gì đều là quyền của tôi, tôi muốn bỏ hay không tùy tôi._ My mạnh miệng.
Trời ạk ngày đầu tiên đi làm mà nói chuyện kiểu đó với chủ tình hình này e là bất lợi cho My rồi.
- Tôi nghĩ cô nên bỏ nó đi thì hơn, giữ thói quen đó khi giao tiếp với đối tác hay khách đều không tốt đâu._ Harry cũng lên tiếng.
- Đó là luật lệ của tập đoàn, em làm được thì làm không được thì nghỉ!!!._ Khánh dù nói vậy nhưng mặt không hề tức giận, vẫn bình tĩnh lạnh lùng.
- Tôi đến đây là làm marketing chứ không phải học làm quý tộc gì đâu mà phải tuân theo luật lệ. Luật lệ của tập đoàn tôi sẽ tuân thủ nhưng còn chuyện nằm ngoài thì. . . Đừng. . . . Hòng._ My nói thật chậm chậm những chữ cuối.
Nghe câu đó của My, Khánh chẳng có biểu hiện gì gọi là tức giận cả. Anh chỉ thong dong đáp.
- Được thôi, không tuân thủ thì không tuân thủ. . . Nhưng nếu tật xấu đó của em mà làm ảnh huởng đến lợi nhuận và hợp tác của tập đoàn thì . . . Mọi trách nhiệm điều do em chiụ hết.
- Anh._ My nghe xong liền tức không nói nên lời, có lẽ nếu nói chuyện tay đôi với Khánh thì chỉ có Quân thôi. Bởi họ là 2 con người có sức điềm tĩnh vô đối và có lòng dạ sâu không lường được.
My im lặng một hồi cũng lên tiếng trở lại.
- Thôi được, bỏ thì bỏ ai kêu tôi là nhân viên của anh chứ._ My buông xuôi làm Tú Anh thở phào nhẹ nhõm.
My buông xuôi chấp nhận thua cũng phải thôi, bởi vì một người lăng lộn trong cuộc sống đã gần 10 năm trời như Khánh với cộng thêm cái đầu với số IQ 200. Và tài ăn nói của một người thành đạt thì My làm sao có thể đấu lại với một con cáo già như Khánh kia chứ.
- Tốt, Harry cậu nói việc và nhiệm vụ của em ấy trong tập đoàm đi._ Khánh nói xong quay lại nhìn Tú Anh bằng đôi mắt vương giả và nhìn qua ánh mắt đó Tú Anh như hiểu ra rồi liền nói.
- Ah! chủ tịch em đem tài liệu mà hôm trước anh kêu em làm lên._ Tú Anh vừa nhớ ra việc lên đây.
- Em Còn gì nữa không?_ Anh dùng thái độ lạnh lùng để nói chuyện với em gái. Cả Tú Anh, anh còn dùm thái độ huống hồ gì một người con gái xa lạ như My.
Rồi Tú Anh lắc đầu và về phòng làm việc. Quay trở lại My, lúc này cô đang được Harry hướng dẫn tận tình. Anh chỉ chỗ làm việc của cô là một chiếc bàn nhỏ gần bàn làm việc của Khánh. Khi nghe Harry nói chỗ làm việc gần Khánh thì trong lòng cô thầm nghĩ là xui xẻo không còn gì để nói. Trong một ngày gặp Khánh 1 lần thôi thì cô đã đủ điên rồi còn bây giờ và sau này thì có cơ hội nhiều hơn thì cũng có lẽ ngày cô vào nhà thương điên cũng đang đến gần với cô.
Nhưng mọi chuyện không ngừng ở đó, khi Harry hướng dẫn xong thì cô ngồi vào bàn làm việc, khoảng 5 phút sau thì Harry để một đống hồ sơ cần làm việc trước mặt My. My mắt chữ O mồm chữ A khi thấy đống hồ sơ chưa xử lý đó chất cao như núi. Trong lúc này đầu cô lại nghĩ là Khánh troll cô,sao, chứ sao công việc ngày đầu đi làm lại nhiều đến thế. Cô bất mãn tính mở miệng hỏi thì Harry liền giải thích.
- Cô đừng hiểu lầm, đây là công việc mà thư ký cần phải làm. Công việc của tôi đến đây đã chấm dứt._ Vứt lời Harry rời khỏi phòng, không gian trong phòng yên tĩnh trở