Dứt lời, My liền gọi David nhưng mắt vẫn không nhìn xuống sân nên không biết mọi người đang có mặt. Còn Vương và ông Đức vẫn còn ngỡ ngàn, không tin người con gái trước mặt họ là My.
Khi My kêu David thì David tiến lên đưa cho Khánh Ngọc, một hồ sơ màu vàng, hồ sơ ấy chính là hồ sơ mà My đã vào phòng khám lấy, có lẽ ai trong chúng ta cũng hiểu đó là gì?
My bỗng thở dài nói: Không biết nên gọi bà bằng mẹ hay "mẹ chồng" đây nhỉ.
Chữ mẹ chồng My nhấn mạnh và nhìn khuôn mặt tái nhợt của Khánh Ngọc. My nhếch môi, chỉ là mở đầu thôi mà bà đã như thế vậy tới lúc cao trào của vở kịch, e là bà sẽ chịu không nổi mà nhập viện mất.
Thấy gương mặt tái nhợt của mẹ mình, Vương lo lắng đi lại khi anh vừa đi tới thì tờ giấy trong hồ sơ My đưa rơi xuống, anh nhặt lên xem mặt anh tối sầm lại.
- Cái thai trong bụng cô làm sao chắc là của Minh Vương._ Khó khăn lắm bà mới lấy lại vẻ bình tĩnh.
Nghe câu ấy của bà thì mọi người ở dưới sân hết sức bất ngờ, Khánh vẫn im lặnh, ánh mắt cương nghị vững chãi không đổi. Còn Thiện, anh hoàn toàn bất ngờ khi nghe câu ấy, giờ anh cũng đã hiểu thái độ đang nói chuyện vui vẻ của My trong bệnh viện lúc Khánh nhập viện và sắp khỏe, giờ anh đã hiểu những lời lẽ mà My đã nói qua điện thoại, khi đó anh đứng ở ngoài nghe hết và đồng thời cũng tò mò điều tra. Có lẽ, điều My không ngờ là sự thật kia ngoài cô ra thì còn Thiện người thứ 2 cũng là người cuối cùng biết sự thật kia. Bất giác anh nhìn về phía Thiên Khánh rồi nhìn về phía My lòng anh thầm nghĩ.
"Diễm My, em lừa được all mọi người, lừa được cả Thiên Khánh và Minh Quân nhưng vẫn không lừa được anh. Cả anh cũng không ngờ đến việc đó, anh biết bề ngoài em tỏ ra hết tình cảm nhưng thực tế vẫn còn, dù cho em lừa được anh nhưng vẫn không lừa được trái tim mình, trừ khi tim em làm bằng đá."
Thiện buồn bã, ngay từ đầu trong trò chơi này anh đã bị loại ngay từ lúc khởi động rồi nhưng chỉ tại anh không chấp nhận là mình đã thua.
Quay trở lại vấn đề chính, không khí nơi đây không có từ miêu tả nào chính xác hơn ngoài 2 từ căng thẳng.
- Cái thai trong bụng bà chưa chắc gì là thật, còn chuyện của tôi thì bà nên hỏi đứa con trai của bà đi._ My liếc qua Vương, mặt Vương vẫn đờ ra như thế. Nhìn biểu hiện của Minh Vương bà biết đó là sự thật.
Nhưng chưa chắc là Khánh Ngọc đã chịu thua, bà ta dễ gì chấp nhận chuyện đó. Một khi bà chấp nhận thì bà đã mất tất cả nên bà vẫn chối cả và chuyển chủ đề.
- Đáng thương cho cô, bao nhiêu cách vẫn cứ dùng một chiêu cổ lỗ sĩ như thế._ Bà Ngọc cười ha ha ha.
- Cổ lỗ sĩ nhưng có cách riêng của nó._My ngồi trên ghế, chân phải gác lên đùi trái như một nữ hoàng cao cao tại thượng. Cô cất tiếng: món quà thứ 2 cho bà là. . . Rồi búng tay, David đi lên đưa cho My một chiếc máy nhỏ hình như là máy ghi âm. Làng môi My cong lên một nét gượng cảm, đôi mắt ẩn chứa màu đen của hận thù kia nhìn về phía ông Đức rồi bật lên một đoạn ghi âm, trong đoạn ghi âm đó chỉ có 2 giọng nữ. Vâng cuộc đối thoại đó không ai khác chính là Ngọc Diễm và Khánh Ngọc. My còn thêm một câu trước lúc bật máy ghi âm lên: phụ thân đại nhân nhớ nghe kĩ lời nói người vợ sắp cưới của ngài.
Lúc máy ghi âm bật lên nhận ra giọng của mình thì bà Ngọc lùi về sau như bà rất sợ cuộc trò chuyện ấy. Rất có thể cuộc trò chuyện mà My ghi âm ấy sẽ hủy hoại mọi công sức và việc làm của bà suốt 5 năm qua. Ở dưới sân, bà Diễm mặt buồn xuống và nghiêm lại.
Cuộc nói chuyện ấy là cuộc nói chuyện 4 năm trước, khi bà Ngọc hẹn mẹ My ra quán caffe, lúc ấy My vô tình đi uống nước cùng Tú Anh nên nghe được, lúc ấy cô mượn lý do về sớm nhưng thực tế là ngồi bàn kế bên nghe được cuộc trò chuyện này. Mọi người ai cũng im lặng lắng nghe đoạn ghi âm đó, My cũng vậy, ngón tay cô gõ nhẹ từng nhịp, từng nhịp lên đùi và quan sát nét mặt của Khánh Ngọc. Càng nghe thì mặt ông Đức càng tối lại, bởi trong cuộc trò chuyện bà Ngọc đã thừa nhận all việc làm của bà ẹ My nghe, việc bà cố ý hại công ty cha My suýt nữa phá sản rồi giả vờ giúp để ghi điểm trong mắt ông. Bà đồng thời cũng thừa nhận việc mang thai giả mà đổ thừa mẹ My làm bà sải thai kể cả việc đẩy bà