- My à mọi chuyện là do mẹ, là mẹ đã sai để giờ con phải khổ như thế._ Ngọc Diễm, đến giờ bà mới lên tiếng.
- Làm sao con dám trách mẹ và mọi người cơ chứ. Nhờ chuyện này con mới nhận ra tình cảm của tụi con sâu đậm đến chừng nào._ My nhìn đứa bé rồi nhìn Khánh.
Nghe My nói câu đó xong khiến mọi người càng thêm lo lắng. Thà cô, khóc lóc, kể lể, trách họ như thế sẽ tốt hơn bây giờ.
My thừa nhận cô không phải một người rộng lượng, có lòng nhân từ. Nhưng vì Khánh và vì con trai cô, cô sẽ làm tất cả, sẽ bỏ qua tất cả. Bỏ hết mọi thứ, cả sự nghiệp lẫn hận thù. Miễn sao cô và Khánh cùng với con cô ở bên nhau là được rồi.
Tuy lúc trước cô nói với Thiện tình cảm thật của cô đối với Vương. Tất cả điều đó chỉ là một cái cớ, một câu biện luận để lừa gạt Khánh, lừa gạt Thiện, lừa gạt Vương, lừa gạt tất cả mọi người nhưng lại không thể lừa gạt Quân và lừa gạt trái tim cô. Có ai biết rằng mỗi khi đêm về, khi chìm vào giấc ngủ thì cô lại mơ thấy những tháng ngày, những chuyện đã trải quả cùng Khánh, kể cả hạnh phúc và đau thương.
- Con đã nghĩ lại rồi, nếu Khánh xảy ra chuyện gì thì con và con trai con sẽ theo Khánh._ Sắc mặt My cũng không thay đổi, vẫn mang vẻ u buồn và đau thương cùng với mệt mỏi qua đôi mắt.
Nghe xong câu đó mọi người ai cũng trợn mắt vì vừa lo lắng và ngạc nhiên nhưng trong đó chỉ có một người vẫn bình tĩnh đó là Quân.
Quân đứng dậy, bước tới chỗ My, anh đặt hai tay lên vai My, vỗ nhẹ như một hành động an ủi rồi nhìn đứa bé đang ngủ say kia.
- Ngốc à, rồi Khánh sẽ không sao đâu đừng lo. Em cứ yên tâm đi, mọi chuyện đã có anh giải quyết. Bí mật này, em tự mình giấu cũng lâu rồi, đã đến lúc phải nói ra. . . Đừng nghĩ dạy dột, dù thế nào cũng phải sống, sống vì anh, vì mọi người, vì đứa bé này và. . . Vì Khánh._ Quân lấy ngón tay nhẹ lướt lên lướt xuống trên má của đứa bé. Giọng anh không còn sắt lạnh như ở trong lễ đường nữa mà ôn nhu hẳn đi.
Nói xong anh bảo My về phòng nghỉ ngơi đi còn những người còn lại theo anh về nhà chính của Khánh.
. . .
Tại nhà chính.
Rầm. . .
Tiếng đập bàn rất mạnh, làm cho kính của chiếc bàn nứt một đường dài. Dù mọi người ở đây đa số là tiền bối, cha mẹ của anh nhưng đối với anh nếu bình thường anh sẽ không làm vậy. Còn bây giờ thì anh không thể tôn trọng họ được nữa, sự tức giận đã lấn áp cả lý trí của anh rồi.
Tức giận cũng phải thôi, bởi việc làm của họ là quá đáng khiến cô em gái ngốc của anh giờ phải đau khổ như thế. Với tư cách của một người anh trai không cho phép anh im lặng bỏ qua tất cả được.
- Trong tất cả mọi người, ai đã bày ra chuyện này._ Quân hiện tại ngồi trên ghế salong như một ông vua cao cao tại thượng đang tra khảo phạm nhân.
Có lẽ mấy bạn nghĩ hành động của Quân như thế là thiếu lễ phép. Không phải đâu, vì Quân đang tức giận quá mức và cũng vì thương em gái thôi, anh làm vậy là rất đúng nhưng hơi tức giận.
Khi Quân hỏi, mọi người nhìn nhau, còn Khởi Phong và Khánh My im lặng mặt nghiêm như tiền. Có lẽ họ chỉ là người vô tội trong chuyện chuyện này, nên giờ họ chỉ là người coi xét xử, mặc dù họ biết.
- Là mẹ...
- Là tớ kêu mọi người làm vậy._ Bà Diễm nói giữa chừng thì Thiện chen vào, cắt ngang lời bà.
Tú Anh, Minh Vương, Tuấn Nam và Khánh Ngọc, ai cũng bất ngờ về việc này.
Quân nhếch môi, quả thật đúng như những gì anh nghĩ. Anh vẫn im lặng để Thiện nói tiếp. Có trời mới biết, sự nhẫn nhịn của anh đang đi đến giới hạn cuối cùng của nó.
- Cứ nghĩ, làm vậy thì My sẽ cưới tớ nhưng thật không ngờ My lại chọn Vương chứ không chọn tớ.
Bốp. . .
Một cú đấm vào mặt của Thiện, lực đấm khá mạnh.
Quân bước tới, nắm lấy cổ áo Thiện, nghiến răng nói.
- Tớ không phải Khánh nên sức nhẫn nhịn và chịu đựng của tớ chỉ có giới hạn. Đừng thách đấu sự bình tĩnh với tớ... Cậu là một thằng khốn, người bạn khốn nạn. Khánh và My đối xử với cậu như thế nào mà cậu lại hại họ khiến cả 2 đi đến nông nỗi này.
- Bởi vì Khánh không có tư cách để lấy My làm vợ, chăm sóc