"Có người nói gặp nhau là do định mệnh, yêu nhau là do duyên số. Và em đã gặp anh là do định mệnh sắp đặt, yêu anh là do duyên số ban tặng. Nhưng chính em và anh, cả 2 chúng ta không ai nghĩ rằng, định mệnh có thể đưa ta gặp nhau và cũng có thể bắt ta rời xa nhau. Duyên số cho ta yêu thì cũng ép ta chia tay nhau. Phải chăng, chúng ta rời xa nhau do yêu nhau quá vội hay do tình cảm - niềm tin mà chúng ta dành cho nhau vẫn chưa nhiều"
(Trích trong truyện Như Chưa Từng - Đã)
------------------
Nam và Quân cùng với Tú Anh chở My đến bệnh viện, nói rõ hơn là nhà xác. 2 chữ nhà xác như bóp chặt cổ họng My lại không cho My thở khi vừa nhìn thấy 2 chữ đó.
My bước vào trong, không khí nơi đây hoàn toàn lạnh, cực kì lạnh giá. Rồi cảnh sát pháp y, dẫn My và mọi người đến một chiếc giường, có một xác chết, được đậy tấm vải trắng lên kính cả đầu, rồi cảnh sát pháp y.
- Xin mấy vị hãy xem kỹ, xem có phải người nhà của mấy vị hay không?.
Dứt lời thì cảnh sát pháp y, mở tắm vải trắng kia lên và thấy một xác chết bị cháy đen, xác chết ấy bị ngọn lửa kia thiêu rụi đến nỗi không nhìn thấy được mặt và tóc của xác chết.
Khi bác sĩ mở khăn trắng đang đậy cả người Thiện ra, mọi người như không tin vào mắt mình nữa. Làm sao có thể, người nằm trước mặt họ là Thiện chứ.
- Không thể nào, đây nhất định không thể nào là Thiện._ My lắc đầu phán bác
- Nếu mấy vị không tin xin hãy theo tôi._ cảnh sát nói rồi dẫn mọi người rời khỏi nhà xác.
Đến phòng chờ ở trụ sở cảnh sát.
Người cảnh sát lúc nãy đi đến bàn làm việc lấy sấp hình rồi đi tới chỗ My, Quân và mọi người. Vị cảnh sát ấy đưa cho My sấp hình, My xem, lát sau cô buông lơi sấp hình với gương mặt trắng bệch, môi nhệch nhạt. Quân nhặt sấp hình lên xem thì anh cũng khá ngạc nhiên và bất ngờ khi trong hình là cảnh hiện trường tai nạn xe của Thiện cùng với chiếc xe bản số xe mà Thiện hay dùng.
Bất ngờ
Kinh hoàng
Shock
Bàng hoàng
Bỡ ngỡ
Đó là tất cả cảm xúc tồn tại trong My bây giờ. Trong lòng cô đặt lên câu hỏi tại sao vậy? Tại sao mọi chuyện lại diễn ra như thế?
Cô lại phạm phải lỗi gì mà ông lại bắt từng người thân, từng người quen lần lượt rời xa cô chứ. Cô đã làm gì sai? Mà hà cớ gì mà ông lại đối xử với cô như thế.
Hận thù. . . Cô đã bỏ và cũng đã bù đắp và sửa chữa lỗi lầm mà cô gây ra, cô đã làm hết rồi. Bây giờ cô không mong gì hơn ngoài cuộc sống yên bình, cô mong cô có thể ở bên cạnh người thân, bạn bè và gia đình cô. Cô chấp nhận, từ bỏ tất cả mọi thứ để đổi được sống bình yên, đổi được giây phút yên ả sống bên người thân, bạn bè và gia đình, nhưng sao chẳng được.
Người cô yêu, người trên danh nghĩa và trên pháp luật vì tai nạn xe bất tỉnh hơn nửa năm trời, để rồi, người thân anh âm thầm đưa anh ra nước ngoài trị bệnh. Còn lại người bạn thân của cô cũng bỏ cô đi.
Thật sự 4 năm qua cô luôn hỏi, cô đã làm gì sai mà 2 anh lại bỏ cô đi như thế, nhưng có nhiều lúc cô luôn có một cảm giác, cảm giác ấy nói với cô như Hữu Thiện vẫn còn sống, vẫn còn tồn tại trên mặt đất này. Nhưng nếu anh còn sống vậy sao anh không ra gặp cô chứ, và tại sao anh lại trốn cô. Nhiều lúc cô nghĩ thế, có lẽ sự ra đi của anh làm cô sắp điên trở lại mất thôi.
. . .
2 ngày sau.
Tại biệt thự khác của nhà họ Dương.
Phòng làm việc
- Dự án mới được tiến hành một cách tốt đẹp, cũng nhờ dự án này mà cổ phiếu tập đoàn R&R ngày càng tăng, đúng là tài quản lý của chủ tập đoàn lớn có khác._ Người đàn ông trung niên khoảng 34t, ngồi trên ghế sa long, nói chuyện với người đàn ông bằng tuổi ngồi đối diện. - Yên tâm, nhưng đừng quên, nguyên tắc của một thương nhân là gì?_ Người đàn ông đối diện đáp, bạc môi anh hơi hé lên một nụ cười rất ư là đẹp.
Thời gian dường như rất hậu hĩnh với anh, trải qua bao nhiêu năm tháng, anh không hề già đi mà ngược lại càng chững chạc hơn so với trước rất nhiều và người đàn ông kia cũng thế.
- Haizz, nói chuyện với người thông minh rất mệt. Ông anh à, thương tình anh em họ, đừng làm theo nguyên tắc không được sao?_ Người đàn ông kia thở dài đáp, nghe cách xưng hô, hình như hai người là anh em họ.
Nhưng cách ăn mặc và tính tình họ khác nhau.
Anh, người đàn ông vừa thở dài lúc nãy, mặc áo sơ mi trắng, cao cấp cùng chiếc quần tây hàng hiệu, mái tóc được chải chuốt gọn gàng. Tính tình thì khá vui vẻ và hay đùa giống như Quân.
Còn người đàn ông đối diện thì hoàn toàn trái ngược lại, người đó mặc một chiếc áo sơ mi màu tối, cùng với chiếc quần tây được cắt may tinh tế làm tôn lên dáng người đẹp như diễn viên của người đó. Nhưng tính cách, khá lạnh lùng, trầm và ít nói.
- Mà chẳng lẽ, từ trước đến giờ chẳng có ai làm anh phá bỏ nguyên tắc sống một lần sao?_ người đàn ông kia bổ sung.
Ai làm anh phá bỏ nguyên tắc sống sao? Có chứ, đâu phải chỉ một lần thôi đâu mà rất nhiều lần như thế cơ đấy. Mà nói ra thì chắc chắn người đàn ông mặc áo sơ mi trắng sẽ ngạc nhiên đến ngất mất.
- Có đấy là. . .
- Thưa ông chủ! Có cô Diễm My cùng con cô Khánh An, nói là bạn của bà chủ, muốn vào thăm bà chủ._ Quản gia vào thông báo là đứt quãng câu nói của anh. Nhưng lời thông báo của quản gia làm anh khá bất ngờ.
- Được rồi, tôi sẽ ra ngay, bảo cô ấy chờ._ Người đàn ông mặt chiếc áo sơ mi trắng nói.
Rồi quản gia đi ra.
- Ông anh, không phiền ngồi đây một mình chứ._ Ý người đàn ông áo sơ mi trắng quá rõ