Sáng.
Lúc sáng My mới tỉnh táo trở lại, lúc này Tú Anh mới hỏi.
- Này! Tối hôm qua bồ bị gì vậy?_ Tú Anh chống hông hỏi.
- Bộ vợ ghen à._ My lại đùa đã thế nàng kia cũng đùa theo.
- Hay nhỉ sao không ghen thấy chồng mình nằm mơ gọi gì kỳ quái không ghen mới lạ._ Tú Anh cười nói giọng hờn dỗi.
- Hehe! Thôi chồng thương mà, chồng có mình vợ thôi nếu chồng nói dối 2 đầu gối chồng bằng nhau =)) _ My lấy 3 ngón tay chỉ thiên
- Thật không đấy?_ Tú Anh nghi ngờ liếc cô.
- Thiệt Thiệt Thiệt._ My gật đầu lia lịa.
- Tạm tin chồng._ Tú Anh chu mỏ chỉ vào My
- Hehe! Thương vợ nhất moa._ My hôn 1 cái vào má Tú Anh T_T
Khánh nãy tính qua phòng Tú Anh gọi Tú Anh xuống nói chuyện công việc thì thấy chuyện 2 cô nàng đương nhiên là anh đã hiểu lầm, anh gõ cửa Tú Anh ra mở thấy anh
- Tìm em sớm có việc gì không?_ Tú Anh hỏi anh
- Em xuống lầu gặp anh nói chút chuyện . .. cả cô ta luôn._ Nói xong anh lạnh lùng đút 2 tay vào túi quần rồi đi thẳng xuống lầu, My và Tú Anh ngẩn ngơ không biết chuyện gì xảy ra.
Xuống nhà Tú Anh và My thấy Khánh đang ngồi trên ghế salong, chân trái gác lên đùi phải 1 bộ dạng của vương giả phát ra khí lạnh khiến người khác phải sợ nhưng có lẽ chỉ có em gái anh sợ thôi còn cô nương kia chẳng có biểu cảm gì mà sợ cả.(Chính bởi bộ dạng không sợ trời không sợ đất của My nhà ta nên sau này mới có phim hài để coi đấy, e hèm trở lại đề tài chính)
- Ngồi đi._ Khánh buông câu lạnh lùng làm người khác phải sợ, My lúc này như nhỏ ngáo không biết gì luôn, Tú Anh thì e dè sợ sệt ngồi xuống Tú Anh tính mở miệng để nói thì My đã thay mặt cô nói trước.
- À! Tôi xin lỗi, anh đừng hiểu lầm với đừng giận Tú Anh nha, thật sự mối qua hệ của tôi và Tú Anh cũng bị người khác hiểu lầm nhiều rồi nếu anh là người yêu Tú Anh thì mong nanh đừng hiểu lầm mà hãy hiểu cho bồ ấy._ My đứng dậy nói hơi một, Tú Anh ngây người, mồng chữ O mắt chữ A ngạc nhiên còn Khánh thì chỉ nhếch mép rồi thôi.
Thấy biểu hiện của Khánh không nói gì My tưởng Khánh còn giận Tú Anh nên nói tiếp.
- Dù tôi không rành về cái gì gọi là tình yêu cho lắm nhưng tôi nghe người ta nói "Yêu là phải tin tưởng nhau" tôi nghĩ anh nên hiểu và bỏ qua lỗi này cho Tú Anh thật sự tôi với bồ ấy chỉ là bạn bè thân rất thân thôi chứ chúng tôi không có vượt qua cái giời hạn gì hơn nữa đâu_ My nói luôn tuồng Tú Anh mặt lúc này tối sầm xuống xấu hổ để My nói hơi một này cũng là do cô, cô không nói cho My biết sớm là Khánh là anh cô để giờ My hiểu lầm.
Trái với bộ dạng của Tú Anh, Khánh chỉ hé môi 1 tí rồi thôi lúc này anh cũng lên tiếng.
- Vậy à!_ Đó là câu trả lời của anh sau 1 hồi nghe lý luận của Diễm My nhà ta.
- Ừm! Thế anh đừng giận Tú Anh nhé, tôi không muốn vì tôi mà tình cảm của 2 người bất quà._ My vẫn lên tiếng thản nhiên không biết chuyện gì.
- My à đừng nói nữa, càng rối thêm thôi._ Tú Anh giờ mới đứng dậy kéo My ngồi xuống.
- Sao rối? Mình thấy êm xuôi rối mà._ My nhún vai vô tư, Tú Anh khẽ nhìn qua Khánh mặt Khánh lạnh lùng như cục nước đá
- Bồ có biết anh ta là gì của mình không?_ Tú Anh sờ lên tiếng như hơi muộn.
- Thì là người yêu._ My ngây ngô trả lời, Tú Anh ngồi xuống ghế sa long một cái bịch còn Khánh vẫn như thế lạnh lùng, môi hơi cong lên giống như chim én lượn quan mặt hồ 1 lần rồi không quay lại.
- Trời ạ! Anh ấy là anh hai mình, anh ruột mình ấy._ Tú Anh giờ này mới nói đúng là dở khóc dở cười với cô bạn thân của mình
- Chết! Tú Anh cái này bồ nói hơi sớm ấy._ My cắn nhẹ môi, cô khóc không ra nước mắt chuyện quá xấu hổ phải chi gần đó có 1 cái hố cho cô trốn. Cô lúc này khẽ nhìn qua Khánh thấy Khánh mặt lạnh như băng, cô hít hơi thật sâu rồi . . .
- Cho em xin lỗi._ My cuối đầu xuống nói lời xin lỗi nhưng những hành động với lời nói nãy giờ của My không làm cho anh nở 1 nụ cười nào cả.
- Tú Anh! em biết nên làm sao rồi chứ._ Khánh giọng lạnh lùng nói chuyện với Tú Anh, dù anh rất thương em gái mình nhưng anh quản giáo cực