Dịch: Vincy Nguyen
Trong đầu Hàn Phi nảy ra một kế hoạch điên rồ, nếu kế hoạch này thành công thì có thể thuận lợi chiếm được cửa hàng tiện lợi, nhưng chỉ cần sai một bước thì sẽ chết rất xấu xí.
"Muốn có danh lợi thì phải trải qua mũi đao, muốn có phú quý thì phải truy cầu trong nguy hiểm.
Mày nói đúng, không nên bỏ lỡ cơ hội này."
Hai mắt Hàn Phi từ từ nheo lại, che lấp ánh sáng nguy hiểm ở sâu trong con ngươi.
"Sao tôi luôn có cảm giác là những gì anh nghĩ và những gì anh nói với tôi lại không giống nhau nhỉ!" Khuôn mặt trên sáp trắng đã méo mó, nó chỉ muốn trốn khỏi cửa hàng tiện lợi: "Người giấy quản lý cửa hàng rất nguy hiểm, chỉ cần anh dẫn tôi đi, chúng ta trốn xa xa một chút là đủ rồi! Anh đừng có suy nghĩ dư thừa nữa!"
"Tao chỉ là một nhân viên tạm thời vừa đi làm vào ngày đầu tiên, có thể suy nghĩ dư thừa cái gì được chứ?" Hàn Phi nhìn chằm chằm vào sắp trắng: "Mày ở đây lâu rồi nên chắc hẳn phải biết xuất thân của người phụ nữ kia chứ? Tòa nhà chết chóc mà cô ta và quản lý cửa hàng đến đêm nay là nơi như thế nào?"
"Có thể nói tòa nhà chết chóc là tòa nhà nguy hiểm nhất trong khu vực này, nó nằm cạnh một bệnh viện cách đây hai dãy phố, người phụ nữ mặc váy cưới từng là cư dân đến từ tòa nhà chết chóc." Khuôn mặt trên sáp trắng ghim tất cả hy vọng vào Hàn Phi, lúc này nó trả lời câu hỏi của Hàn Phi rất thành thật: "Phần máu thịt mà cô ta tìm được cho quản lý cửa hàng là mang ra từ tầng bốn."
"Bệnh viện cách đây hai dãy phố?" Hàn Phi nhớ lại bản đồ trong đầu, xung quanh đây chỉ có duy nhất một bệnh viện là bệnh viện Ích Dân, quản lý tòa nhà tiền nhiệm cũng đã đánh dấu gạch đỏ ở bệnh viện này.
"Có phải anh đang nghĩ rằng quản lý cửa hàng đang ở bệnh viện cách đây hai dãy phố cho nên không có cách nào trở về ngay được?" Khuôn mặt trong sáp trắng bất lực: "Nếu bản thể của nó bị đe dọa, hoặc bị dịch chuyển hay chạm vào thì thần thức của nó sẽ sử dụng một phương pháp đặc biệt nào đó để quay trở lại bản thể.
Nó rất thận trọng và sẽ không bao giờ tùy tiện để bản thể gặp nguy hiểm đâu."
"Vậy thì có cách nào ngăn cản thần thức nó trở về không?"
"Thế thì phải phụ thuộc vào sức mạnh đối thủ của nó.
Nếu con quỷ chiến đấu với nó có thể ngăn chặn được thần thức và khiến nó không thể phân tâm thì sẽ trì hoãn tốc độ quay trở về.
Còn có một cách khác là để cho thần thức của nó trở nên hỗn loạn và điên cuồng.
Khi nó ở trong trạng thái này, thần thức sẽ không thể cảm nhận được bản thể một cách rõ ràng." Sáp trắng cảm thấy nói chuyện với Hàn Phi rất nguy hiểm, chẳng khác nào đốt pháo trong kho vũ khí: "Nếu không còn vấn đề nào khác, chúng ta đi nhanh thôi! Tôi hứa sẽ giúp anh giảm bớt đau đớn do nguyền rủa gây ra!"
"Ban đầu người giấy quản lý cửa hàng không mạnh như vậy sao?" Hàn Phi muốn xác nhận điều này với sáp trắng một lần nữa.
"Nó là vật nguyền rủa có ý thức của chính mình, hầu hết sức mạnh của nó là được tích lũy từng chút một."
"Tàn hồn của nhiều nhân viên bán hàng bị phong ấn trên bức tường của con ngõ đằng sau.
Tại sao nó không giết hết họ?"
"Sự oán hận trong tàn hồn có thể làm tăng cường sức mạnh của nó, và một chút nhân tính còn sót lại trong tàn hồn có thể khiến nó càng giống một người hơn." Sáp trắng biết rằng nếu không nói rõ ràng thì Hàn Phi sẽ không chịu giúp, vì vậy nó kiên nhẫn giải đáp những nghi ngờ của Hàn Phi: "Nói cách khác, thần thức của quản lý cửa hàng chứa đựng ý thức và nhân tính của vô số tàn hồn.
Những ý thức và nhân tính đó không thuộc về nó, nhưng bị nó cưỡng chế lấy đi bằng nguyền rủa và khế ước."
"Nếu muốn làm việc ở đây thì trước tiên phải chụp ảnh, sau đó ghim ảnh vào người giấy, đây là một quá trình hạ nguyền rủa! Khi nguyền rủa hoàn thành, người giấy quản lý cửa hàng có thể cướp đoạt nhân tính của anh bất cứ lúc nào." Sáp trắng ra sức thuyết phục: "Bây giờ thừa dịp nó không cảnh giác với anh thì chúng ta mau đi nhanh lên! Chỉ cần giữ khoảng cách với vật nguyền rủa đủ xa thì tác dụng của nguyền rủa sẽ bị suy yếu.
Đây là lý do tại sao quản lý cấm nhân viên rời khỏi cửa hàng!"
"Có vẻ giống như tao nghĩ, thần thức của quản lý cửa hàng dung hợp nhân tính của tất cả nhân viên.
Chỉ cần tao có thể triệu tập được tất cả nhân viên để chống lại thì sẽ có tác động nhất định đến nó.
Bình thường thì ảnh hưởng này có thể không phải là vấn đề lớn, nhưng nếu như là một cuộc chiến sinh tử, hơi phân tâm một chút thôi cũng sẽ khiến nó lộ ra sơ hở trí mạng, nói không chừng còn có thể khiến thần thức của nó trở nên điên cuồng." Tất cả kế hoạch của Hàn Phi là nhằm ngăn cản quản lý cửa hàng trở về bản thể, hắn cần phải tranh thủ thời gian.
"Tôi không thể tưởng tượng được rằng đây lại là ngày làm việc đầu tiên của anh.
Quản lý cửa hàng tuyển anh cũng coi như là số mệnh nó không tốt." Khuôn mặt trong sáp trắng có chút sợ hãi Hàn Phi.
"Đừng nói điều vô nghĩa nữa, tao làm vậy là để giúp mọi người." Hắn cầm giá cắm nến trên bàn bước đến bên cạnh quan tài: "Làm sao để xác định quản lý cửa hàng có bị thương hay không thông qua bản thể của nó?"
"Khi quản lý cửa hàng bộc phát hết sức mạnh của mình, người giấy màu máu sẽ hút khô máu của các thi thể trong quan tài, và các ký tự màu đen sẽ xuất hiện trên bản thể của nó." Sáp trắng đã từ bỏ thuyết phục, và quyết định đi vào con đường đen tối cùng với Hàn Phi.
"Vậy trước tiên mày ở đây xem." Hàn Phi đặt giá cắm nến lên nắp quan tài, một mình chạy vào phòng chuẩn bị của nhân viên.
"Này! Đừng đặt tôi ở đây chứ!"
"Quỷ còn sợ quan tài nữa sao?" Hàn Phi miễn cưỡng trả lời, sau đó gỡ