Dịch: Vincy Nguyen
Đôi mắt tràn đầy oán độc của khách thuê phòng 302 đã được Hàn Phi vuốt lại, cơ thể của ả hoàn toàn biến thành giấy vụn.
Vào đúng thời điểm ả bị hồn phi phách tán, Hàn Phi đột nhiên nghe thấy âm thanh hệ thống nhắc nhở trong đầu: "Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Nhân viên Huỳnh Long của bạn bị thương nặng! Hãy tìm anh ta càng sớm càng tốt, nếu không nhiệm vụ sẽ thất bại."
"Nhiệm vụ này bị hạn chế về thời gian à?"
Hàn Phi vốn còn muốn lục soát trong phòng một hồi, nhưng nghe được âm thanh hệ thống thì cũng không ở lại quá lâu, cầm hộp lưỡi dao trên mặt đất đi tới cửa phòng.
Không có bất kỳ ai trong hành lang, đám khách thuê phòng dường như đã quen với những âm thanh quái dị thỉnh thoảng phát ra từ phòng 302.
"Nhưng yên tĩnh lại có chút không bình thường."
Có điều gì đó đã thay đổi trong khách sạn sau cái chết của vị khách phòng 302.
Lo lắng cho sự an toàn của Huỳnh Long, Hàn Phi quyết định không lãng phí thời gian nữa, hắn tìm chìa khóa phòng 304 từ trong đàn tế rồi đi đến chỗ sâu nhất của hành lang.
Chìa khóa được cắm vào ổ khóa, điện thoại trong phòng 304 vang lên ngay khi cửa được mở.
Âm thanh đinh linh linh phá tan sự tĩnh mịch của khách sạn, cả tòa nhà nhỏ đều có thể nghe rõ.
Bước vào phòng 304, Hàn Phi cầm điện thoại đặt trên tủ cạnh đầu giường.
Có một tiếng thở dốc yếu ớt truyền qua micro, sau vài giây, bên kia mới mở miệng nói hai từ: "Đi nhanh..."
Giọng nói trong điện thoại trầm thấp và yếu ớt, Hàn Phi có thể nghe ra tiếng của Huỳnh Long: "Anh đang ở chỗ nào trong khách sạn?"
"Đừng nói chuyện với tôi, đừng trả lời, đi nhanh đi!" Huỳnh Long dường như đang cố gắng với sức lực cuối cùng của mình, vừa nói xong thì trong điện thoại vang lên âm thanh vết thương bị xé rách.
Điện thoại vẫn chưa cúp, Hàn Phi lập tức hiểu ra sau khi nghe tiếng vết thương bị xé rách, bên cạnh Hoàng Long còn có người khác.
Đó là người đang cầm điện thoại, tra tấn Huỳnh Long, ép buộc anh ta phải nói.
Chủ động cúp điện thoại, Hàn Phi liếc mắt nhìn đường dây điện thoại màu đỏ gắn trên tường, dây điện thoại giống như mạch máu trong cơ thể người.
"Huỳnh Long không cho mình nói chuyện.
Có vẻ như chỉ cần mình giao tiếp với mọi người qua điện thoại thì sẽ bị nhiễm phải thứ gì đó." Hàn Phi phản ứng quá nhanh, từ lúc vào khách sạn đã bắt đầu nghi ngờ điện thoại, giờ cùng với cảnh báo của Huỳnh Long, hắn xác định chắc chắn điện thoại trong khách sạn có vấn đề.
Cầm lấy lưỡi dao, Hàn Phi muốn cắt đứt dây điện thoại, nhưng sợi dây màu đỏ đó cứng rắn hơn hắn tưởng, lưỡi dao của khách thuê phòng 302 không cách nào cắt được.
"Khóc, em thử cắn mở nó xem sao?"
Hàn Phi đang định thử phương pháp khác thì một khuôn mặt quỷ màu đỏ thẫm bước vào phòng 304.
Người kia loạng choạng bước vào phòng với một chai rượu trên tay.
Sau khi tới gần Hàn Phi, hắn đột nhiên tăng tốc, làn da đỏ ửng chảy ra máu tươi, thân thể bắt đầu vặn vẹo biến dạng, giống như một vũng máu thịt.
Không cần Hàn Phi nói, Khóc liền động thủ với con ma men kia.
Khóc là oán niệm, còn con ma men chỉ là nguyền rủa tiếc nuối, nó căn bản là không có cách nào làm tổn thương được Khóc, mà trên thân lại càng ngày càng nhiều vết thương.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì con ma men cũng bị giết chết, nhưng Hàn Phi lại mơ hồ cảm thấy không đúng lắm.
Con ma men kia ở trạng thái giống như Huỳnh Long lúc trước bị người giấy điều khiển, ngơ ngơ ngác ngác, mất đi ý thức của bản thân, không ngừng tấn công, muốn cùng Khóc sống mái một phen.
Tại thời điểm con ma men sắp hồn phi phách tán, trong đầu Hàn Phi lại vang lên âm thanh của hệ thống: "Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Ý thức bản thân của nhân viên Huỳnh Long sắp tan vỡ! Hãy tìm anh ta càng sớm càng tốt, nếu không nhiệm vụ sẽ thất bại."
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên lần thứ hai, Hàn Phi nheo mắt nhìn con ma men đang dần bị hồn phi phách tán.
"Lần đầu tiên hệ thống nhắc nhở mình rằng Huỳnh Long bị thương là thời điểm khách thuê phòng 302 bị người giấy ăn nuốt.
Lần thứ hai mình được nhắc nhở rằng ý thức bản thân của Huỳnh Long sắp tan vỡ là lúc con ma men sắp bị giết chết.
Liên tiếp hai lần, không thể nào là trùng hợp!"
Nhìn lướt qua điện thoại sau lưng, trong đầu Hàn Phi nảy ra một ý tưởng.
"Chủ nhân thực sự của khách sạn này có phải thay đổi mục tiêu rồi không?"
Hàn Phi ra hiệu cho Khóc ngừng tay, hắn cưỡng ép rút đường dây điện thoại ra, chỗ nối có vết máu chảy, ở cuối đường dây điện thoại có thứ gì đó mọc ra trông giống như một bộ phận cơ thể người.
"Đừng quản khách trọ nữa! Chúng ta xuống tầng một!"
Hàn Phi có trí nhớ rất tốt, hắn nhớ rõ lúc mới vào khách sạn, ông chủ cũng đang nghe điện thoại, đường dây điện thoại của quầy kéo dài đến dưới đất.
"Nếu điện thoại là một vật phẩm nguyền rủa thì nơi ẩn thân của nó chắc là ở bên dưới lòng đất của khách sạn!"
Sau khi suy nghĩ thông suốt điểm này, Hàn Phi ôm đàn tế lao ra khỏi phòng 304 cùng Khóc.
Khi bọn hắn chạy xuống tầng, toàn bộ điện thoại ở tất cả các phòng trong khách sạn đều vang lên, những cánh cửa đóng chặt được mở ra, những người khách thuê phòng bước ra như bị mộng du.
"Đừng quan tâm đến bọn chúng!"
Âm thanh đinh linh linh giày vò màng nhĩ không ngớt, Hàn Phi vọt một hơi đến tầng một.
Lúc này, chủ khách sạn mặc áo mưa đang cười quái dị nhìn hắn.
Cầu thang gỗ cót két vang vọng, tiếng bước chân lộn xộn vang lên, từng đạo quỷ ảnh từ trên tầng chạy xuống.
"Vị khách này, tôi rất xin lỗi, ngày mai khoảng giờ này cậu mới có thể trả phòng." Chủ khách sạn vén vành mũ áo mưa lên, trên đầu gã có một vết nứt rõ ràng: "Nếu cậu nhất định phải trả phòng sớm, thì chúng tôi chỉ có thể tính tiền thuê phòng của cậu sớm."
Bàn tay giấu dưới lớp áo mưa từ từ duỗi ra, gã cầm một cái rìu dùng để băm xương