Phát hiện ra cách tăng kinh nghiệm, Giang Phong bắt đầu có ý đồ với vị trí chủ bếp.Tiếc rằng chủ bếp là địa bàn của Giang Kiến Khang đồng chí, ông là hoàng đế trong phòng bếp này, nhỏ như dao gọt vỏ, dao chặt xương, dao gọt củ quả, to thì nồi, thớt gỗ, bếp ga, đều là con dân của ông. Khả năng Giang Phong có thể mưu phản trước mặt ông hoàn toàn bằng không.Nguyên một ngày, Giang Phong mới tìm được cơ hội nấu chén canh rong biển kèm trứng. Nhân lúc Giang Kiến Khang đồng chí bận tối tăm mặt mày, nếu không đến cả nồi Giang Phong cũng sờ không tới.Mười giờ tối, đóng quán, Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên đồng chí đang lau dọn bếp, đuổi Giang Phong về nhà trước như thường lệ.Trước khi đi, Giang Phong tiện tay lấy hai cây dưa chuột.Một đĩa dưa trộn bình thường, cách miêu tả này quá tầm thường nhỉ. Giang Phong cảm thấy từ nhỏ cậu đã trộn dưa cho Trần Tú Tú, khổ luyện mười năm công phu cho món này, đánh giá ít nhất cũng phải là màu sắc hương vị đầy đủ, duy nhất trong hàng nghìn vạn mới đúng.Số lượng dưa chuột Trần Tú Tú từng ăn, đủ để diệt sạch một khu vườn.Về nhà, Giang Phong đứng trong phòng bếp cẩn thận đánh giá hai cây dưa chuột lấy từ chỗ Vương Tú Liên.Một mập một gầy, một cao một thấp, vỏ thô ráp, màu xanh ngả vàng còn chồng chất vết thương do bị Vương Tú Liên đồng chí rửa đầy bạo lực.Dưa chuột... Nên đập thế nào đây?Giang Phong đã từng đập vô số dưa chuột, cao mập gầy ốm đều có, lâm vào mê mang.Dưa trộn nên đập dưa kiểu gì? Lẽ nào cậu phải nấu như phim kiếm hiệp, dồn khí vào đan điền, dùng chân khí thăm dò cấu tạo của dưa chuột, rồi rút cây dao phay trong truyền thuyết ra, sử dụng kỹ năng, trước khi đập dưa phải xoay dao mấy vòng...Thôi, bịa không nổi.Nắm dao, bỏ dưa lên thớt, bộp bộp bộp.Không có mùi hương mê người, không có màu sắc xinh đẹp, càng không loé sáng lấp lánh.Dưa chuột vẫn là dưa chuột, còn bị đập nát.Giấm do Giang Kiến Khang đồng chí tự ủ, sa tế do Giang Kiến Khang đồng chí tự làm.(Một đĩa dưa trộn bình thường)(Một đĩa dưa trộn hơi nhiều giấm)Giang Phong: ...Tuy không biết vì sao ở nhà còn thấy được dòng chú thích, nhưng hai dòng này hiển nhiên làm cậu không vui cho lắm.Mười phút sau, Giang Phong bê đĩa dưa trộn sang gõ cửa nhà hàng xóm.Năm phút trước, Vương Tú Liên đã về nhà sau khi dọn xong phòng bếp, mãnh liệt khiển trách hành vi tối nửa đêm còn trộn dưa lãng phí đồ ăn của Giang Phong, đôi mắt thông thái chọn ngay đĩa dưa bình thường ăn, đĩa còn lại bảo Giang Phong mang sang cho Trần Tú Tú."Không phải Tú Tú thích ăn dưa trộn nhất sao? Lúc nhỏ dù con trộn dưa chua đến mức nào con bé cũng ăn hết sạch."Giang Phong nghi ngờ với giọng nói to lớn của Vương Tú Liên đồng chí, Trần Tú Tú ở cách vách nghe thấy cả rồi.Lúc Trần Tú Tú mở cửa, trông thấy đĩa dưa của Giang Phong, rõ ràng ngây ra một lúc."Ăn không?" Câu này đã xuất hiện vô số lần trong cuộc đối thoại của họ."Ăn." Trần Tú Tú đáp theo bản năng.Trần Đốc Tụ không ở nhà, có điều đây là chuyện thường ngày, từ lúc Giang Phong hiểu chuyện, cứ dăm ba bữa là ông ấy lại đi công tác.Giang Phong để dưa trên bàn ăn, trên bàn còn có một chén cháo đã nguội, không có đồ ăn kèm.Hơn nữa là một món trông bề ngoài không tốt lắm, giống cháo, lại giống như cháo bị cháy.Giang Phong nhíu mày: "Em không ăn bữa tối?""Em nuốt không trôi." Trần Tú Tú uể oải.Thấy cô như vậy, Giang Phong không nói gì thêm, trực tiếp đi vào phòng bếp.So với phòng bếp quán ăn nhà họ Giang, phòng bếp nhà Trần Tú Tú đơn sơ hơn hẳn. Hai cây dao, thớt gỗ bị ẩm còn nứt, một cái nồi, một bình muối, một chai dầu ăn, tìm cũng tìm không ra bất cứ gia vị nào."Anh muốn nấu hả?" Trần Tú Tú không cản cậu, cười trêu: "Nhà em gì cũng không có, chỉ có một cái nồi một túi gạo, à còn một túi bột."Quả nhiên, mở tủ lạnh, bên trong trừ bia ra thì không còn thứ gì cả."A, đúng