Màn đêm buông xuống, trên tầng lầu truyền đến ánh sáng u ám, có vẻ quỷ dị mê ảo.
Giang Húc không tính toán ở tầng lầu này lâu như vậy, cậu thử tìm xem có lối đi nào đi ra khỏi tòa nhà này hay không, lại phát hiện tòa nhà này giống như là một không gian kín.
Ở đây dường như là một thế giới riêng biệt, nơi đây mọi người sống, làm việc, học tập, ăn uống tất cả đều làm ở đây, hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
Nếu không ra được, Giang Húc cũng lười đi dạo khắp nơi, dứt khoát tìm một góc ngồi xổm.
Ban đêm thời tiết đột nhiên lạnh lẽo, bầu trời lục tục mưa nhỏ, hạt mưa dọc theo mái hiên nghiêng trượt xuống, nhỏ giọt xuống đất, tan thành vô số những bọt nước nhỏ, Giang Húc cảm giác đôi chân của mình có chút tê dại, đang định đứng dậy liền nhìn thấy một đôi nam nữ đứng dưới một mảnh bóng đêm ở phía đối diện, thân thể cơ hồ dán cùng một chỗ.
Giang Húc chịu đựng cảm giác tê dại kia tiếp tục ngồi xổm, quan sát nhất mỗi một động tác bên phía đối diện.
Cũng may bốn phía không có người, nếu không để cho người ta lầm tưởng cậu là một tên biến thái cuồng rình mò cũng không thể giải thích rõ.
Người đàn ông kia chính là La Tử Tuấn, nói về diện mạo thì vô cùng xuất chúng, dáng người cũng vô cùng tốt, chính là loại hình nữ sinh sẽ thích, nhưng đây cũng không phải thế giới thực, yêu đương cũng phải chú ý đến thời điểm.
Nữ tử trèo lên người hắn, tay ở trên lưng vuốt ve lại, ái muội đến cực điểm.
Giang Húc có chút nhìn không nổi nữa, lau mặt chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Ngồi xổm quá lâu, đột nhiên đứng dậy dẫn đến trước mắt tóc đen choáng váng, Giang Húc lẩn đu vài bước, được Quý Hoài nắm lấy cánh tay đỡ lấy.
"Có đẹp như vậy sao?" Quý Hoài trêu ghẹo.
Giang Húc thật sự không nghĩ tới hắn lại ở đây, vậy hắn chẳng phải thật sự bị coi là biến thái sao?
Giang Húc buồn bực, không để ý tới, đứng dậy muốn đi.
Quý Hoài vội vàng đi theo, đuổi theo phía sau cậu, giống như một đứa trẻ thích dính người, luôn cùng cậu như hình với bóng.
"Tôi đây không phải là một mình ở trong phòng có chút sợ hãi nên mới muốn tìm người đi cùng sao, ai biết được anh lại không có ở trong phòng."
Giang Húc cất bướcđi, ba bước cùng hai bước đi lên hai bậc thang, thở cũng không thở một chút, cười nhạo một tiếng: "Phương Hào không có ở đây sao? "
"Ở đây, nhưng quan trọng là cùng hắn không có đề tài gì tán gẫu."
"Chúng ta có đề tài gì để tán gẫu sao?"
Quý Hoài nghẹn lại, hắn nhìn ra được Giang Húc thông minh, cái đùi này nhất định phải ôm, hắn vội vàng nói: "Hai chúng ta có duyên không phải sao, anh xem, cửa thứ nhất chúng ta ở cùng một chỗ, trong tòa nhà Khuy Quang cũng chỉ có hai chúng ta, đến cửa thứ hai chúng ta cũng ở cùng nhau, đây không phải là duyên phận thì là cái gì? "
Hắn nói rõ ràng, nhưng Giang Húc không cho rằng đó là duyên phận, nhiều lắm là anh ta quấn chặt lấy không buông tay.
Một đường đuổi theo lầu ba, mấy cô gái đứng ở hành lang nói chuyện phiếm, nhìn thấy Giang Húc cùng Quý Hoài còn không quên chào hỏi.
"Chào buổi tối tiểu ca ca." Đình Đình miệng ngọt