"Tôi cảm thấy nơi này thật đáng sợ..." Ngải Chính Thanh nhún vai, ôm hai cánh tay chà xát, da gà nổi lên toàn thân, nơi này rõ ràng kín mít, nhưng anh lại cảm nhận được một trận lạnh lẽo vô cùng mãnh liệt, nhịn không được dựa vào Giang Húc đang đứng bên cạnh.
Quý Hoài giống như xách gà con nắm lấy cổ áo hắn kéo sang bên cạnh.
Sợ thì sợ, cọ thì lại không được.
Hệ thống phân định phạm vi khu vực cho bọn họ, nhưng phương thức phân chia này không khỏi có chút không tốt, làm cho bầu không khí nơi này áp lực hít thở không thông.
Loại địa phương như bệnh viện, rất khó không làm cho người ta nghĩ đến những từ ngữ như bệnh tật, sinh tử, nơi này vừa đen vừa yên tĩnh, cho dù người có lá gan lớn cũng cảm thấy bất an.
Giang Húc đi dạo một vòng ở đại sảnh của lầu một, vị trí bên trái là nơi lấy thuốc, trên cửa sổ thủy tinh mở ra một cái ô nhỏ, chắc hẳn để thuận tiện cho dược sĩ lấy thuốc đưa cho bệnh nhân.
Xuyên thấu qua lớp cửa sổ thủy tinh này có thể thấy rõ ràng những vỉ thuốc được sắp xếp bên trong, nhưng dược phẩm vốn nên chỉnh tề đặt trong tủ giờ phút này tất cả đều nghiêng ngả ngã xuống đất, hộp thuốc bị người giẫm bẹp, nước uống vỡ vụn bị nhuộm đen cả hộp.
"Nếu như trong bệnh viện này xảy ra tai nạn lớn gì đó, vậy thứ không nên bị người vứt bỏ nhất chính là dược vật, đây chính là thứ cứu mạng, dù thế nào cũng nên cất giấu một ít thuốc trước, để chuẩn bị vạn vô nhất." Quý Hoài trong lòng thập phần đau lòng những loại thuốc này, cảm thấy tiếc hận.
"Nhưng nơi này là bệnh viện, thứ không thiếu nhất chính là thuốc, vì sao còn phải giấu dược đi?" Ngải Chính Thanh không hiểu.
Quý Hoài lười biếng nói: "Cái này cậu cũng không hiểu, tai nạn đến lúc xảy ra, tất cả mọi người đều không biết đây sẽ là tai nạn, thẳng đến một ngày nào đó đột nhiên bộc phát đến một bước không thể vãn hồi, muốn bảo vệ tính mạng đã muộn.
"
Giang Húc đút túi dựa vào cột trụ, anh nhớ rõ bộ phận nằm viện là ở một tòa nhà khác, nhưng lại gắn liền với tòa nhà này, nếu đã như vậy, hệ thống hẳn là cũng không bài xích bộ phận nội trú bên ngoài khu vực, có thể đến đó xem một chút, nói không chừng sẽ tìm được chút manh mối.
"Nơi này có thể đi xuống a——"
Nói chuyện chính là cô gái trẻ tuổi kia, tên là Đới Tinh, lúc nói chuyện của nàng luôn mang theo vài phần run rẩy, không biết là bẩm sinh hay là bởi vì quá sợ hãi mới như vậy.
Cô nói những lời này âm thanh quá lớn, vì vậy đại sảnh này tràn ngập tiếng vang của cô, một vài người đã bị hấp dẫn sự chú ý, chạy về phía cô.
Trong góc có một cánh cửa rất hẹp, rất khó khiến người ta chú ý, người bình thường liếc mắt một cái liền đi qua, nhưng Giang Húc biết vì sao chuyện này lại khiến